Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-02-06 18:21:36
Lượt xem: 314

Trong lúc Quân Văn trợn mắt, há hốc mồm vì khiếp sợ, Phượng Khê lại luyện chế thành công thêm một lò Thanh Linh đan nữa. Xác suất thành công vẫn là một trăm phần trăm, nhưng lần này chỉ có mội viên là đan dược cực phẩm, chín viên còn lại chỉ là đan dược thượng phẩm.

Quân Văn cảm thấy đây mới là bình thường.

Khoan?

Xác suất thành đan một trăm phần trăm, trong đó còn có một viên đan dược cực phẩm, thế mà hắn lại cảm thấy đó là bình thường ư?

Hiện tại, hắn đã bay tới độ cao này rồi ư?

Âu cũng là nhờ tiểu sư muội. Chính tiểu sư muội đã sử dụng năng lực của bản thân để nâng cao tầm nhìn của hắn.

Nhưng trái với sự thỏa mãn của Quân Văn, Phượng Khê lại không hài lòng cho lắm. Nàng cau mày hồi tưởng lại quá trình luyện đan, rõ ràng các bước đều giống nhau, vì sao phẩm chất của mẻ đan dược này lại kém thế?

Nàng nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể nghĩ ra nguyên nhân. Hơn nữa lúc này nàng đã thấm mệt, nên chỉ đành tạm từ bỏ.

Trước khi rời đi, Quân Văn nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta cảm thấy muội không nên quá cố chấp với chuyện phẩm cấp của đan dược, có thể luyện ra đan dược thượng phẩm đã là rất giỏi rồi, không nhất thiết cứ phải luyện ra đan dược cực phẩm mới là thành công đâu.”

“Ta thấy muội nên luyện tập luyện chế nhiều loại đan dược khác. Ngài mai ta sẽ đưa muội tới Tàng Thư Các để tìm đan phương (công thức/ phương thuốc).”

Phượng Khê gật đầu đáp: “Ngũ sư huynh, lời của huynh rất có lý. Vậy hiện tại muội tập trung vào số lượng đã, chất lượng tạm gác lại, sau này sẽ luyện tập thêm.”

Ngày hôm sau, sau khi tan học, hai người họ đi tới Tàng Thư Các.

Nhìn thấy Phượng Khê, Hải trưởng lão - người phụ trách trông coi Tàng Thư Các vui vẻ không thôi. Sau khi hai người trò chuyện một lúc lâu, ông ấy mới thỏa mãn thả nàng vào trong.

Về phần Quân Văn đứng cạnh nàng, ông ấy coi hắn như không khí, vờ như không nhìn thấy.

Quân Văn: “…”

Từ khi có tiểu sư muội, địa vị của ta ở tông môn ngày một thấp.

Chẳng mấy chốc, Quân Văn đã tìm được mấy quyển đan phương.

Phượng Khê khẽ lật xem, rồi khó hiểu hỏi: “Ngũ sư huynh, vì sao chỉ có đan phương cấp Hoàng và cấp Huyền thế?”

Quân Văn cười khổ đáp: “Tiểu sư muội, đan phương cấp Địa đều năm trong tay một vài luyện đan sư, không dễ truyền ra ngoài. Về phần đan phương cấp Thiên thì càng quý giá hơn, được coi là bí mật bất truyền, muội đừng nghĩ nữa.”

Phượng Khê gật đầu, hóa ra là vậy.

Vậy nàng sẽ luyện tập đan phương cấp Hoàng và cấp Huyền trước, đợi thuần thục rồi, nàng sẽ nghĩ cách tìm đan phương cấp Địa và cấp Thiên sau.

Nàng tới chợ ở Bắc Phong mua số lượng lớn thảo mộc giá rẻ. Về phần một số loại thảo dược quý giá thì trong nhẫn trữ vật của nàng có sẵn rồi.

Để tránh người khác nghi ngờ, Phượng Khê còn cố ý luyện chế thất bại vài lần.

Ngày nào khói đen cũng bốc lên cuồn cuộn, có một lần còn đốt cháy cả tóc Quân Văn.

Quân Văn thầm khóc.

Tiểu sư muội ơi! Vì sự nghiệp giả heo ăn thịt hổ của muội, Ngũ sư huynh đã phải hi sinh lớn lắm đấy nhé!

Không những thế, gần đây nhà ăn của Huyền Thiên Tông còn có thêm một món mới… đó là thịt hun khói.

Gà hun khói, vịt hun khói, ngỗng hun khói, thỏ hun khói…

Hầu hết mọi người vừa ăn vừa cảm thấy bi ai thay đám yêu thú cấp thấp nuôi thả ở sau núi. Từ khi tiểu sư muội bắt đầu luyện đan, chúng nó chẳng hề được sống yên ổn lấy một ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-52.html.]

Thấy chúng như thế, họ thương xót tới độ rơi nước mắt. Chẳng qua, nước mắt này chảy xuống từ khóe miệng…

Chẳng bao lâu sau, chuyện luyện đan đầy hoang đường của Phượng Khê đã bắt đầu lan truyền trên diện rộng.

Nghe tin, chưởng môn Bách Lý Mộ Trần của Hỗn Nguyên Tông hừ lạnh: “Bổn tọa đã sớm biết nó là yêu tinh chuyên gây họa mà. Chỉ mỗi Tiêu Bách Đạo ngu ngốc coi nó là bảo bối, còn nghĩ đủ mọi cách mua danh chuộc tiếng, đánh bóng tên tuổi cho nó nữa chứ.”

Hai chưởng môn còn lại cũng coi chuyện này thành trò cười, tiểu cô nương Phượng Khê này cái gì cũng tốt, chẳng qua tính cách có hơi vô tư, thích gì làm nấy mà chẳng tự biết lấy mình.

Tiêu Bách Đạo cũng thật là, không chịu dạy dỗ nàng cho đàng hoàng, cứ để con bé quậy như thế.

Thật ra Tiêu Bách Đạo cũng dạy dỗ rồi đấy, nhưng khổ nỗi định lực của ông không đấu lại miệng của Phượng Khê. Hễ Phượng Khê năn nỉ ỉ ôi là ông lại mềm lòng giơ cao đánh khẽ, dung túng nàng.

Ngay cả những người khác trong Huyền Thiên Tông cũng cực kỳ bao dung Phượng Khê.

Nàng thích luyện đan, vậy cứ để nàng luyện đi!

Luyện chán rồi, nàng sẽ tự khắc ngừng lại.

Hơn nữa, từ hồi Phượng Khê bắt đầu luyện đan, chất lượng đồ ăn của họ đã được nâng cao trông thấy.

Yêu thú sau núi: “…” Loài người lòng dạ đen tối, chỉ trông chờ chúng ta bị sặc c.h.ế.t để họ được ăn thịt.

Khi sự nghiệp luyện đan của Phượng Khê đang phát triển mạnh mẽ, giới tu chân nhận được một tin tức.

Ma tộc thường xuyên giở trò quấy phá ở biên giới giữa hai tộc, bốn môn phái lớn cảm thấy đây không phải dấu hiệu tốt, chắc chắn Ma tộc lại sắp gây chuyện cho xem.

Vì thế, sau khi bàn bạc, họ quyết định điều động những đệ tử ở gần biên giới tới tiếp viện, tăng cường lực lượng tuần tra.

Ngoài ra, mỗi môn phái còn cử một trưởng lão và hai đệ tử thân truyền tới biên giới để ổn định lòng quân.

Sau khi nhận được tin tức, Tiêu Bách Đạo lập tức gửi thử cho bốn đệ tử đang lịch luyện bên ngoài, nhưng chẳng đứa nào hồi âm cho ông cả.

Tiêu Bách Đạo nghiến răng mắng: “Lũ bất hiếu này! Thua xa Tiểu Khê và Tiểu Ngũ.”

Quân Văn được khen thì đắc ý không thôi: quả nhiên hắn là bảo bối trong lòng sư phụ mà.

Tuy hắn xếp sau tiểu sư muội, nhưng vẫn bỏ xa bốn sư huynh cầm thú kia!

Trái ngược với tâm trạng đắc ý của hắn, Tiêu Bách Đạo cực kỳ khó xử.

Ông có sáu đệ tử thân truyền, bốn đứa không liên lạc được, giờ cũng chỉ còn Quân Văn và Phượng Khê.

Quân Văn thì ông chẳng nói làm gì, da dày thịt béo, bị thương một chút cũng không sao.

Nhưng còn Tiểu Khê, vết thương ở đan điền con bé vẫn chưa hỏi hẳn, vốn không có năng lực bảo vệ mình. Nếu cử con bé tới biên giới thì quá nguy hiểm!

Phượng Khê chủ động tới tìm Tiêu Bách Đạo.

“Sư phụ, tuy tình hình ở biên giới nguy hiểm, nhưng con đâu có chiến đấu ở tuyến đầu, sẽ không sao đâu. Vả lại có trưởng lão đi cùng kia mà! Chắc chắn con sẽ không xảy ra chuyện gì! Ngài cứ yên tâm để con đi đi.”

Tiêu Bách Đạo lắc đầu: “Không được, quá mạo hiểm.”

“Sư phụ, từ khi gặp ngài, vận may của con vẫn luôn cực tốt. Nói là được phúc tinh chiếu mệnh cũng chẳng ngoa. Người xưa nói, người tốt ắt được trời che chở, nói không chừng con đi chuyến này chẳng những bình an vô sự, mà còn lập được công lớn ấy chứ.”

“Con biết ngài không nỡ, lo con bị thương, nhưng con là đệ tử thân truyền của ngài, nếu con nhát gan lùi bước, chắc chắn toàn giới tu tiên đều sẽ khinh thường con, khinh thường ngài, khinh thường Huyền Thiên Tông chúng ta cho xem. Thế nên bất kể vì ngài hay vì tông môn, con cũng nhất định phải đi chuyến này.”

"Hơn nữa, con cũng muốn ra ngoài rèn luyện. Bông hoa không trải qua mưa gió thì khó mà nở rộ dưới ánh mặt trời được. Ngài để con đi đi thôi.”

Loading...