Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-02-05 09:56:02
Lượt xem: 326

Quả cầu đen bị dọa tới choáng váng!

Nó tưởng Phượng Khê chỉ đang dọa dẫm ba thứ chó c.h.ế.t trong đan điền thôi, chẳng ngờ nàng lại làm thật!

Ba linh căn cũng bị dọa sợ, chúng đồng loạt “quỳ” xuống.

Phượng Khê mơ hồ cảm nhận được chúng đang cầu xin tha thứ, nàng cười lạnh: “Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu còn dám giở trò phá bĩnh, ta sẽ không cần đan điền này nữa!”

Ba linh căn gật đầu như gà mổ thóc.

Lúc này Phượng Khê mới lấy thuốc cầm m.áu ra, rắc lên miệng vết thương, rồi uống một viên thuốc cầm m.áu.

Nếu đã diễn, tất nhiên phải hạ vốn gốc, nếu không thể tự lừa bản thân, sao có thể lừa người khác?

Quả cầu đen khẽ rụt rụt cần cổ vốn không tồn tại, đáng sợ quá!

Dọa c.h.ế.t cầu rồi!

Khi nha đầu thối kia phát điên, trông nàng còn giống Ma tộc hơn cả Ma tộc chân chính.

Về sau nó phải kiềm chế mới được, nếu không lỡ chọc giận nàng, chuyện gì nàng cũng có thể làm ra.

Sau khi xử lý xong vết thương, Phượng Khê mới bảo Quân Văn xoay người lại!

Nhìn thấy m.áu tươi nhiễm đỏ lưỡi chủy thủ, gương mặt Quân Văn trắng bệch.

“Tiểu sư muội! Muội, muội…”

Phượng Khê cười đáp: “Ngũ sư huynh, có vài chuyện, muội không thể kể huynh nghe, nhưng huynh yên tâm, muội sẽ không làm chuyện ngu ngốc, cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho huynh và sư phụ.”

Không hiểu vì sao, Quân Văn cảm thấy giọng điệu của tiểu sư muội có hơi đau khổ. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mồm miệng mình vô dụng tới vậy, bởi hắn không biết nên nói gì để an ủi tiểu sư muội cả.

Cuối cùng, hắn biểu diễn cảnh… khỉ leo cây cho Phượng Khê xem.

Phượng Khê bị hắn chọc cười.

Hồi còn ở hiện đại, nàng là trẻ mồ coi, tuy rằng sau này kiếm được rất nhiều tiền, nhưng từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng được cảm nhận tình yêu, vì thế, nàng quyên góp số tiền đó, trợ giúp rất nhiều học sinh nghèo.

Chưa từng được cảm nhận tình yêu cũng không sao, nàng sẽ trở thành người trao tình yêu cho người khác.

Nhưng từ sau khi xuyên không, bất kể là Tiêu Bách Đạo hay Quân Văn đều cực kỳ yêu thương, cưng chiều nàng, khiến lòng nàng ấp áp. Đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất sau khi nàng xuyên sách.

Sau khi thầm cảm động trong lòng, Phượng Khê lại bắt đầu luyện đan.

Quân Văn vốn định ngăn cản, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của quả cầu đen, hắn chỉ đành ngậm miệng.

Quả cầu đen thầm nói: tên ngốc này!

Hiện tại tâm trạng của nữ ma đầu đang không tốt, nếu ngươi chọc nàng mất hứng, đoán chừng nàng sẽ trút giận lên ta!

Lúc này đây, quả cầu đen chỉ có một nguyện vọng hèn mọn, đó là Phượng Khê nhanh chóng luyện đan thành công.

Không biết có phải nguyện vọng của nó quá mãnh liệt hay không, mà lò đan lần này không bốc khói nữa, trái lại còn thoang thoảng hương thuốc thơm nồng.

Phượng Khê hít một hơi thật sâu, rồi mở nắp lò luyện đan ra.

Một hương thuốc kỳ lạ phả thẳng vào mặt.

Trong lò luyện đan có mười viên đan dược béo tròn, trên mỗi viên còn có hoa văn màu vàng.

Phượng Khê cau mày: “Ngũ sư huynh, hình như mẻ dược này của muội vẫn chưa thành công. Đan được mà Quý trưởng lão luyện chế ra không có hoa văn kỳ lạ như thế này.”

Đôi mắt của Quân Văn trợn tròn lên, suýt thì lồi hẳn ra ngoài.

“Tiểu, tiểu sư muội. Đây, đây là đan dược cực phẩm đấy!”

Phượng Khê mới chỉ nghe trưởng lão giảng một tiết lý thuyết và một tiết thực hành, nên kiến thức về luyện đan vẫn rất hữu hạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-51.html.]

Nàng chỉ biết, chất lượng của đan dược được chia thành ba cấp: thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm. Giờ nghe ý của Quân Văn, hình như còn có cả đan dược cực phẩm ư?

Quả cầu đen trợn mắt lườm Quân Văn: “Nhìn dáng vẻ nhà quê lên phố của ngươi kìa! Chủ nhân của ta là thiên tài, vừa xinh đẹp vừa thông minh hơn người, có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm không phải chuyện quá bình thường ư?”

Quân Văn: “…”

Ngươi bị khói hun tới ngốc rồi đúng không?

Nếu không sao đột nhiên lại trở nên hèn hạ, luôn miệng nịnh nọt thế?

Trong lòng quả cầu đen thầm chảy hai hàng nước mắt: ta cũng không muốn làm thế đâu!

Nhưng nữ ma đầu đáng sợ quá!

Nếu ta không nói vài câu êm tai, ta sợ một ngày nào đó, nàng sẽ trút hết cơn điên lên ta mất!

Sau khi xác nhận đan dược mình luyện chế ra là đan dược cực phẩm, vẻ mặt Phượng Khê đắc ý không thôi.

“Ngũ sư huynh, thật ra muội không ôm quá nhiều hi vọng đâu, chẳng ngờ chỉ tiện tay luyện chế lại thành công, hơn nữa còn luyện ra đan dược cực phẩm nữa chứ! Muội quả là thiên tài mà!”

“Ngũ sư huynh, tới tận bây giờ muội vẫn chưa phát hiện ra khuyết điểm của bản thân, muội quá hoàn hảo rồi. Hay là huynh xăm soi, đào bới xem muội có khuyết điểm nào không đi, bởi làm người hoàn hảo quá cũng không tốt.”

Quân Văn: “… Tiểu sư muội, ta cũng thấy muội quá hoàn hảo, không có khuyết điểm nào cả.”

Nếu khoác lác không được coi là khuyết điểm.

Tâm trạng Phượng Khê dần tốt lên, nhìn quả cầu đen cũng thuận mắt hơn nhiều. Nàng xoa xoa nó như xoa đầu mèo, thậm chí còn khen nó vài câu.

Trong lòng quả cầu đen thầm hừ lạnh: phiền c.h.ế.t đi được!

Sau đó, nó chủ động cọ cọ lòng bàn tay Phượng Khê.

Phượng Khê chớp chớp mắt hỏi: “Ngũ sư huynh, huynh nói xem, muội có nên khoe chuyện muội là thiên tài luyện đan cho người khác biết không? Nói cách khác, muội nên khoe từ bây giờ, hay cứ giấu nhẹm đi, lén cố gắng, đợi tương lai có nhiều thành tựu hơn rồi khoe sau?”

Quân Văn xoa đầu: “Tiểu sư muội, huynh không thông minh bằng muội, muội vẫn nên tự quyết định thì hơn.”

Phượng Khê suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vài tháng nữa sẽ diễn ra cuộc tỷ thí giữa bốn tông môn lớn, nếu hiện tại muội khoe ra, thì những người khác sẽ biết rồi đề phòng. Vì thế, muội vẫn nên lén cố gắng thôi.”

Quân Văn hỏi nàng: “Giấu cả sư phụ luôn à?”

“Vâng, tới khi đó cho sư phụ một bất ngờ.”

Vừa nói, Phượng Khê vừa đổ hết Thanh Linh đan cực phẩm trong lò ra ngoài, rồi đưa cho Quân Văn năm viên.

“Ngũ sư huynh, cho huynh nè.”

Quân Văn xoa đầu, ngại không dám nhận.

Tuy Thanh Linh đan không phải đan dược quá quý giá, nhưng đây là đan dược cực phẩm đó.

Giá trị của nó gấp ít nhất mười lần đan dược thượng phẩm.

Phượng Khê trợn mắt lườm hắn, lúc này hắn mới chịu nhận.

Phượng Khê cất năm viên còn lại vào một chiếc bình sứ nhỏ, rồi tiếp tục luyện chế.

Thấy vậy, Quân Văn chợt nhận ra bản thân đã xem nhẹ một chuyện.

Ban nãy tiểu sư muội đưa cho hắn năm viên, còn nàng giữ lại năm viên, cộng tổng lại chẳng phải là mười viên ư?

Nói cách khác, xác suất luyện chế thành công là một trăm phần trăm?

Hơn nữa, đều là cực phẩm đan dược?

Ngay cả Quý trưởng lão cũng không thể làm được!

Không, phải nói là, ngay cả luyện đan sư cấp Thiên cũng chưa chắc đã làm được!

Loading...