Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-01-29 16:34:18
Lượt xem: 349
Bước vào cổng tông môn, mọi người tiếp tục ngự kiếm phi hành.
Lúc này, Phượng Khê ngồi ké kiếm của Quân Văn, hoàn toàn phớt lờ Kim Mao Toan Nghê, thái độ sặc mùi qua cầu rút ván.
Kim Mao Toan Nghê: “…” Đừng bảo ngươi định quỵt nợ đấy nhé?
Về tới chủ phong, do Tiêu Bách Đạo có việc cần giải quyết, nên hai huynh muội đưa nhau về sân viện trước.
Sau khi đứng vững trên mặt đất, Phượng Khê bĩu môi chê: “Ngũ sư huynh, tông môn chúng ta chẳng có cảm giác nghi thức gì cả!”
Quân Văn khó hiểu hỏi lại: “Cảm giác nghi thức là gì?”
“Để muội lấy ví dụ cho huynh dễ hiểu nhé! Trong đợt thí luyện lần này, Huyền Thiên Tông chúng ta giành được vị trí thứ nhất đúng không? Đáng lẽ ra, những người ở lại nên treo băng rôn đỏ rực, khua chiêng gõ trống, tấu nhạc tưng bừng để chào mừng chúng ta quay về mới đúng!”
“Nhưng kết quả thì sao, chẳng có mống nào ra đón chúng ta cả, cứ như tông môn chúng ta bại trận ấy.”
Quân Văn gãi đầu đáp: “Huyền Thiên Tông ta đơn giản quen rồi, trước nay không quá chú trọng mấy nghi thức sáo rỗng, lãng phí sức người sức của này.”
Phượng Khê phản bác: “Đây là văn hóa tông môn, sao lại bảo là sáo rỗng, lãng phí sức người sức của?”
“Huynh không biết đâu, đây là cách đơn giản nhất để tập hợp sức mạnh của tông môn đấy. Chỉ khi mọi người đồng lòng, tông môn mới có thể không ngừng phát triển. Khi nào rảnh rỗi, muội phải kiến nghị với sư phụ, về sau nên tổ chức nhiều nghi thức thế này một chút.”
“Hay là nhân đợt này, chúng ta tổ chức luôn đại hội khen ngợi để tuyên dương những đệ tử có biểu hiện xuất sắc tại bí cảnh Thiên Ngân đi!”
Quân Văn: “…” Muội vòng vèo, lách léo lâu như thế, cốt chỉ để sư phụ tổ chức đại hội tông môn khen ngợi muội chứ gì?
Ồ, đúng rồi, còn cả ta nữa!
Nhớ ra bản thân cũng có “phần”, Quân Văn đồng ý như gà mổ thóc: “Được, được đó. Tiểu sư muội, kiến nghị của muội hay lắm! Hiện tại Huyền Thiên Tông chúng ta không nghèo như xưa nữa, đúng là nên tổ chức vài sự kiện để tạo cảm giác nghi thức. Huynh cực kỳ đồng ý với ý kiến của muội!”
Hai người trò chuyện thêm lát nữa, rồi ai về sân viện của người nấy.
Về tới chỗ ở của mình, việc đầu tiên Phượng Khê làm là kiểm tra tình hình của quả cầu đen. Sau khi rời khỏi bí cảnh Thiên Ngân, nó đòi ngủ một giấc, kết quả ngủ tới hiện tại vẫn chưa tỉnh.
Thấy nó còn ngủ, Phượng Khê cũng mặc kệ nó, bắt đầu viết “báo cáo công việc” cho lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt.
“Đại nhân, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ của thuộc hạ, hành trí chinh phục bí cảnh Thiên Ngân cực kỳ phong ba bão táp!”
“Thuộc hạ đã sử dụng tài ăn nói khéo léo của mình để lôi kéo Liễu Thiếu Bạch và Tống Ngọc Điệp của Vạn Kiếm Tông; Viên Túng Hoành và Hình Vu của Ngự Thú Môn, thuyết phục họ cùng hợp tác đánh Lộ Tu Hàm - đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông tới độ thương tích đầy mình.”
“Ngoài ra, thuộc hạ còn khơi dậy sự bất mãn của họ với Thẩm Chỉ Lan. Thẩm Chỉ Lan sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, là đệ tử thân truyền được bốn tông môn lớn coi trọng nhất, vì thế, bắt buộc phải hủy hoại nàng ta, tránh để nàng ta trở thành át chủ bài của Nhân tộc.”
“Hơn nữa, trong đợt thí luyện lần này, Hỗn Nguyên Tông đứng bét, nên chắc chắn họ đã ôm lòng bất mãn, sớm muộn gì cũng gây sự với Huyền Thiên Tông. Tới lúc đó, chúng ta có thể đứng hóng chuyện, xem họ chó cắn chó…”
Bản “báo cáo công việc” dài như tờ sớ, Phượng Khê mất rất lâu mới báo cáo xong.
Độ một khắc sau, Huyết Thiên Tuyệt trả lời:
“Những chuyện ngươi làm vẫn chưa đủ để nhận được sự tin tưởng từ bổn tọa, ta muốn xem biểu hiện tiếp theo của ngươi.”
Giọng điệu của ông ta dịu hơn lần trước, chứng tỏ sự nghi ngờ trong ông ta đã giảm đi nhiều.
Phượng Khê cong môi cười, cuối cùng lão ma đầu cũng cắn câu!
“Đại nhân, ngài yên tâm, vì ngài, vì Ma tộc, ta nhất định sẽ phấn đấu hết mình, cúc cung tận tụy, tới c.h.ế.t mới ngừng.”
“Đúng rồi, đại nhân, ta đã lén giấu hai cây linh thực cấp cao lấy được trong bí cảnh, khi nào cơ cơ hội gặp mặt, ta sẽ dâng lên biếu ngài.”
Lúc này đây, giọng điệu của Huyết Thiên Tuyệt lại càng hiền hòa hơn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-42.html.]
“Bổn tọa không dùng được, ngươi tự giữ lại đi thôi.”
Phượng Khê lại nịnh hót thêm một lát nữa, rồi mới cất tấm Huyết Ma lệnh đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, quả cầu đen nghe được đoạn “đối thoại” giữa Phượng Khê và Huyết Thiên Tuyệt.
Nó đờ đẫn!
Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, nó không phân biệt được thân phận của Phượng Khê là chính hay tà!
Chẳng lẽ, nàng là gian tế mà Ma tộc gài cắm vào Nhân tộc?
Nếu thế thì vì sao nàng không chịu dẫn ma khí nhập thể?
Nhưng nếu nàng không phải gian tế, vậy nàng đang làm gì thế kia?
Chẳng qua, còn chưa kịp phân tích ra sự thật, nó đã bị cơn buồn ngủ đánh úp, chỉ chớp mắt đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Phượng Khê rửa ráy qua loa, rồi bắt đầu kiểm kê tài sản trong nhẫn trữ vật của mình.
Thứ đáng giá nhất trong đó là số lương thực cấp cao mà nàng lấy được từ bí cảnh.
Căn cứ theo quy định của Huyền Thiên Tông, tất cả thu hoạch lấy được từ bí cảnh đều thuộc quyền sở hữu của cá nhân, bởi đây là cơ duyên của cá nhân.
Nhưng nếu không được tông môn dành cho một suất thì cũng không thể tiến vào bí cảnh, vì thế phải nộp một phần phí cố định.
Phượng Khê cũng muốn nộp phí, nhưng Tiêu Bách Đạo đã từ chối.
Bởi nàng không hề chiếm suất của tông môn, nàng bị bí cảnh kéo vào.
Phượng Khê cũng không khăng khăng đòi nộp, bởi phí cố định kia chẳng đáng là bao, nàng tìm dịp nào đó đưa cho Tiêu Bách Đạo chút linh thực cấp cao là được.
Ngày hôm sau, Phượng Khê vẫn tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo vào lúc trời sáng tinh mơ.
Quân Văn cũng tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo.
Tiêu Bách Đạo cảm thấy lòng được an ủi. Từ ngày ông nhận Phượng Khê làm tiểu đồ đệ, ngay cả Ngũ đồ đệ vẫn luôn ngang bướng cũng hiểu chuyện hơn nhiều.
Ba thầy trò tán gẫu vài câu, Phượng Khê lén lấy ra mấy chục cây linh thực cấp Địa.
“Sư phụ, số linh thực này là đồ nhi biếu ngài.”
Tiêu Bách Đạo kinh ngạc tới sững người.
Sở dĩ Huyền Thiên Tông có thể giành được vị trí thứ nhất, chủ yếu là nhờ vào mười cây linh thực cấp Địa. Thế nhưng hiện tại, tiểu đồ đệ lại đưa cho ông tận… mấy chục cây?
Sau khi thoát khỏi cơn kinh ngạc, ông nghiêm túc nói: “Sư phụ không cần, con tự giữ đi. Nhớ kỹ, không được khoe khoang với bất cứ ai, kẻo lại vướng phải những rắc rối không cần thiết.”
Sau đó, ông nhìn Quân Văn, nghiêm giọng dặn dò: “Về Tiểu Khê thì sư phụ yên tâm rồi, vi sư chỉ lo cái miệng rộng của con thôi! Nếu con dám tiết lộ chuyện này với người ngoài, vi sư nhất định sẽ đánh gãy chân chó của con!”
Quân Văn: “…” Vì sao người bị thương luôn là con?
Phượng Khê cười tủm tỉm đáp: “Sư phụ, bọn con hiểu mà, sẽ không khoe khoang đâu. Nhưng số linh thực này ngài cứ nhận lấy đi, bọn con còn nhiều lắm!”
Từ chối mãi mà không được, Tiêu Bách Đạo chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy.
Trong lòng ông đắc ý không thôi, giá trị của linh thực nhiều ít không quan trọng, quan trọng là lòng hiếu thảo của đồ đệ.
Quyết định chính xác nhất đời ông là nhận Phượng Khê làm tiểu đồ đệ.