Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-01-26 09:50:36
Lượt xem: 369
Tiếp theo đó, đệ tử của Hỗn Nguyên Tông coi như xui xẻo tột cùng!
Bởi chỉ cần chạm mặt người của môn phái khác, đối phương sẽ lập tức ra tay tấn công họ.
Chưa tới hai canh giờ, mà tất cả đệ tử của Hỗn Nguyên Tông đều đã bị loại, không một ai may mắn thoát khỏi.
Từ khi bí cảnh Thiên Ngân mở ra, đây là lần Hỗn Nguyên Tông bị loại với tốc độ nhanh nhất.
Bách Lý Mộ Trần cười lạnh, nói với ba người Tiêu Bách Đạo: “Các người đừng quá đắc ý, hiện tại chỉ còn lại ba môn phái, ta muốn xem các ngươi c.hó cắn c.hó thế nào.”
Tuy lời nói của ông ta rất khó nghe, nhưng Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê đều cau mày.
Thật ra họ chẳng thèm để Huyền Thiên Tông vào mắt, bởi trong mắt họ, Huyền Thiên Tông đã cầm chắc hạng ba.
Hiện tại chỉ còn hai tông môn họ tranh hạng nhất.
Trong bí cảnh, “liên minh” mà Phượng Khê xây dựng cũng vừa sụp đổ.
Lúc trước còn là đồng đội, giờ đây đã đổi sang trạng thái kẻ địch.
Bốn người Liễu Thiếu Bạch lập tức đạt thành nhận thức chung, đó là loại Huyền Thiên Tông trước, rồi mới so thắng bại sau.
Vì thế, họ nhìn chằm chằm Quân Văn và Phượng Khê, định chuẩn bị ra tay.
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Các vị sư huynh, sư tỷ, có phải mọi người đã quên ước nguyện ban đầu khi chúng ta tiến vào bí cảnh rồi không? Chúng ta vào bí cảnh, vốn không phải để giành hạng nhất, hạng hai, hạng ba; cũng không phải để kiếm thứ tốt, mà để rèn luyện.”
“Vì thế, tội gì chúng ta phải tập trung mọi sức lực lên việc đánh đánh g.i.ế.t g.i.ế.t cơ chứ? Chi bằng, chúng ta dồn sức tập trung hái linh thực và g.i.ế.t yêu thú, dùng thành tích cuối cùng để nói chuyện.”
“Làm vậy vừa không tổn thương hòa khí giữa các tông môn, mà còn có thu hoạch, cớ sao không làm. Hơn nữa, muội yếu như gà, chẳng lẽ các sư huynh sư tỷ có thể không biết xấu hổ mà ra tay với muội ư?”
Mọi người: Ngươi tưởng người yếu thì có lý chắc?
Nhưng, tốt xấu gì ban nãy cũng là đồng đội, họ đúng là có hơi ngượng tay.
Quan trọng là trên người Phượng Khê không có ngọc bài, không có cách nào để loại nàng.
Liễu Thiếu Bạch là người đầu tiên tỏ thái độ: “Phượng Khê nói đúng, ban nãy quả thật chúng ta đã tự chui đầu vào ngõ cụt, quên mất ý định ban đầu. Nếu muốn giành hạng nhất, thì lấy thực lực ra nói chuyện, đừng dùng những thủ đoạn nham hiểm như Hỗn Nguyên Tông.”
Hình Vu gật đầu: “Đúng đó, không có gậy thọc c.ứt Hỗn Nguyên Tông kia, chắc chắn chúng ta sẽ có nhiều thu hoạch hơn. Nếu đã vậy, chúng ta sẽ thi đấu bằng thực lực.”
Dứt lời, hắn quay gót bỏ đi.
Thấy vậy, Viên Túng Hoành và Tống Ngọc Điệp cũng đi theo.
Chỉ còn Quân Văn và Phượng Khê ở lại.
Quân Văn cảm thấy chuyện vừa rồi quá kích thích.
Còn kích thích hơn cả bị yêu thú đuổi g.i.ế.t.
Dường như họ chẳng tốn mấy công sức đã loại được Hỗn Nguyên Tông rồi nhỉ?
Cứ như đang nằm mơ vậy!
Hơn nữa ban nãy tiểu sư muội chỉ nói vài câu đã hóa giải được nguy cơ bị đánh tập thể.
Tiểu sư muội quả là nhân tài.
Ngay khi hắn đang thầm cảm khái, Phượng Khê nói: “Ngũ sư huynh, đi thôi, chúng ta cũng đi tìm linh thực.”
Quân Văn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Tiểu sư muội, hay là thôi đi, linh thực đều được linh thú bảo hộ. Tới khi đó, huynh không thể phân tâm chăm sóc muội, lỡ muội bị yêu thú đánh bị thương thì sao bây giờ?”
Phượng Khê cong môi cười: “Ngũ sư huynh, từ sau khi uống viên Cửu chuyển hoàn hồn đan sư phụ cho, vết thương ở đan điền của muội đã tốt lên nhiều rồi, muội cũng có chút xíu năng lực chiến đấu rồi.”
“Huynh quên rồi ư? Ban nãy muội còn dùng quyết trói tấn công Lộ Tu Hàm nữa đấy, mà hiện tại muội vẫn tung tăng nhảy nhót đấy thôi. Vì thế, dù đánh không lại, muội vẫn có thể bỏ trốn kia mà.”
“Huống hồ, trong đợt chia của ban nãy, muội được chia cho một linh khí phòng ngự, vào thời điểm quan trọng có thể cứu muội một mạng.”
Quân Văn vẫn cảm thấy quá nguy hiểm, không chịu đồng ý.
Phượng Khê thở dài: “Giới tu chân vốn là cá lớn nuốt cá bé, yếu đuối là cái tội. Muội không thể luôn sống dưới sự che chở của sư phụ và các sư huynh, muội muốn chậm rãi trở nên mạnh mẽ. Lần rèn luyện này chính là cơ hội tốt nhất, huynh giúp muội đi mà.”
Nghe nàng nói vậy, Quân Văn cắn răng nói: “Được! Nhưng muội phải nghe lời ta, chỉ có thể đối phó với một vài con yêu thú cấp thấp thôi đấy.”
Phượng Khê ngoan ngoãn đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-34.html.]
Hai người nhanh chóng tìm được một gốc thảo dược cấp Hoàng, yêu thú bảo hộ là một con Sói lưng vàng có tu vi tương đương với tầng bốn Luyện Khí.
Phượng Khê bảo Quân Văn đứng cạnh quan sát, nàng nhe hàm răng trắng, ngoắc ngoắc ngón tay với sói lưng vàng: “Ngươi qua đây!”
Tuy linh trí của sói lưng vàng có hạn, nhưng nó cũng nhận ra con người trước mặt đang khiêu khích nó, bèn nổi giận rống lên rồi lao về phía Phượng Khê.
Quân Văn vất vả lắm mới có thể kiềm chế ý định gọi phi kiếm ra g.i.ế.t c.h.ế.t sói yêu.
Hắn lo lắng nhìn chằm chằm Phượng Khê, sợ nàng gặp nguy hiểm.
Nhưng động tác của Phượng Khê lại nhanh nhẹn ngoài dự kiến của hắn. Con sói lưng vàng kia vồ hồi lâu, mà vẫn chưa thể chạm tới một góc áo của nàng.
Cuối cùng, nó mệt tới độ… nằm liệt dưới đất.
Nó thè lưỡi, thở hổn hển từng hơi.
Quân Văn: “…”
Hắn chưa từng thấy trận đấu nào thế này.
Phượng Khê chỉ toát một lớp mồ hôi mỏng, nàng rất hài lòng về biểu hiện lần này của mình.
Lần đầu thực chiến đã có thể khiến sói yêu mệt lả, nàng quả là nhân tài!
Một lát sau, Phượng Khê hếch cằm: “Nghỉ đủ rồi đúng không? Thêm trận nữa nào!”
Lần này Phượng Khê không chơi trò mèo vờn chuột nữa, mà nghiêm túc đấu với sói yêu.
Nàng không có phi kiếm, nên chỉ có thể sử dụng quyền cước, quyết trói và hỏa quyết.
Vì thế ban đầu nàng hơi gắng sức, nhưng chẳng bao lâu sau nàng đã thành thạo.
Đầu tiên, sói lưng vàng bị trói thành cái bánh chưng, ngay sau đó lại bị đốt trụi lông.
Sói lưng vàng ngửa mặt lên trời rống to: g.i.ế.t ta đi! g.i.ế.t ta đi!
Sói có thể chịu c.h.ế.t, nhưng không thể chịu nhục!
Tuy nhiên, Phượng Khê không g.i.ế.t nó, mà thả nó ra. Chờ nó ổn định hơi thở, nàng lại tiếp tục đấu với nó.
Cuối cùng sói lưng vàng cũng hiểu ra, tiểu nha đầu loài người đối diện đang coi nó là vật luyện tập!
Không thể bắt nạt sói như vậy được!
Quá bắt nạt sói rồi!
Nhưng trừ rống giận một cách vô năng ra, thì nó chẳng thể làm gì khác, bởi nó vốn không đánh thắng được Phượng Khê.
Mãi tới khi Phượng Khê cảm thấy luyện đủ rồi, nàng mới ung dung rời đi.
Trước khi đi, nàng còn dạy dỗ sói lưng vàng: “Ngươi quá yếu, về sau phải chăm chỉ tu luyện, đừng có lãng phí thời gian.”
Sói lưng vàng: “…”
Sau đó, Phượng Khê lại tìm thêm mấy con yêu thú để… luyện tập, con sau có cấp bậc cao hơn con trước, Quân Văn đã nhìn tới c.h.ế.t lặng.
Đan điền của tiểu sư muội bị thương nặng, thoạt trông tu vi của nàng miễn cưỡng đạt tới Luyện Khí kỳ, hơn nữa còn là Luyện Khí sơ kỳ.
Nhưng hiện tại, nàng có thể bắt nạt con yêu thú Luyện Khí hậu kỳ tới độ nó gào khóc thảm thiết.
Cực, cực kỳ thái quá!
Thái quá một cách khó tin!
Đấy là vết thương của nàng còn chưa lành hẳn đấy, nếu lành hẳn, chẳng phải nàng có thể treo Trúc Cơ lên mà đánh ư?
Quân Văn đột nhiên cảm thấy nguy hiểm. Nếu hắn không chăm chỉ tu luyện, tương lai chẳng phải hắn cũng sẽ trở thành vật luyện tập của tiểu sư muội giống những yêu thú kia ư?
Nhớ lại tình trạng thảm hại của đám yêu thú đó, Quân Văn lập tức rùng mình.
Sau khi quay về, hắn nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện. Dù có phải treo tóc lên xà nhà, hắn cũng phải tập trung tu luyện, không thể để tiểu sư muội treo lên đánh được.
Hắn tưởng Phượng Khê sẽ liên tục tìm yêu thú để luyện tập, về chuyện hái linh thực, hắn đã sớm từ bỏ.
Dẫu hắn có dốc toàn lực, Huyền Thiên Tông vẫn sẽ giữ hạng ba thôi, chi bằng giúp đỡ tiểu sư muội tăng tiến tu vi thì hơn.
Không ngờ, sau khi khiến con hổ vằn có cánh nằm liệt vì mệt, Phượng Khê nói với hắn: “Ngũ sư huynh, hai hôm nữa là bí cảnh Thiên Ngân đóng rồi, có phải chúng ta nên bắt đầu hái linh thực rồi không? Nếu không thì sao kịp giành hạng nhất!”