Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:47:12
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong sân khảo hạch, Quân Văn đang tìm Phượng Khê.

Hắn cảm thấy tiểu sư muội thông minh như thế, chắc chắn sẽ cho hắn một số manh mối.

Tiếc là tìm nửa ngày mà vẫn chẳng thấy bóng người đâu.

Còn suýt chút nữa bị thọc một kiếm nữa chứ!

Quân Văn lập tức nổi giận.

Tuy hắn không nhận ra đối phương, nhưng hắn có thể phân biệt được kiếm pháp của đối phương.

Rõ ràng người định thọc hắn là học sinh của thư viện Minh Nguyệt!

Thế là, con hàng này bắt đầu nhìn chòng chọc vào người nọ.

Sở hữu tu vi cao thì ghê gớm lắm chắc?

Có đáng sợ bằng liên hoàn “quỳ” của tiểu sư muội không?

Hắn sẽ cho đối phương biết, cái gì là c.h.ế.t vì kiệt sức!

Đám người Bùi Chu cũng có suy nghĩ tương tự.

Nếu không tìm thấy tiểu sư muội, vậy tìm bừa một học sinh Nam Vực để trút giận thôi.

Dẫu sao hiện tại họ cũng là con rối mà, chỉ cần bảo vệ trận bàn con rối, thì dù thiếu chân, cụt tay cũng chẳng sao.

Sắc mặt của bốn trưởng lão có hơi khó coi.

Bởi trong sân khảo hạch, rõ ràng bầy rối có tu vi thấp hơn, nhưng lại chiếm thế thượng phong.

Cả đám tự nhận “thiên tài” mà không đấu lại bầy rối, đúng là khiến người ta cười đến rụng răng!

Ấy thế mà còn dám vọng tưởng thâu tóm Bắc Vực?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Người ta bảo sóng sau xô sóng trước, nhưng học sinh của thư viện Minh Nguyệt thì hoàn toàn ngược lại.

Nếu không ngờ Nam Vực có linh khí nồng đậm hơn Bắc Vực, thì sợ rằng, Nam Vực đã sớm mất ưu thế từ lâu rồi!

Phượng Khê đứng cạnh hỏi: “Có biết vì sao họ thua không?”

Hoàng trưởng lão vô thức hỏi: “Vì sao?”

“Vì họ là phế vật chứ sao!”

Hoàng trưởng lão: “…”

Sở dĩ đám người Giang Tịch có thể thắng, không phải vì tu vi của họ cao hơn đám học sinh, mà vì họ không có gánh nặng tâm lý.

Họ đang dùng cơ thể con rối kia mà, đâu có sợ bị thương.

Hơn nữa, họ biết thừa bốn vị trưởng lão sẽ không chọn họ làm đệ tử, nên mới bất cần, bất chấp như thế.

Còn đám học sinh thì khác, vừa khảo hạch vừa phải suy xét xem liệu bản thân có làm gì gây ấn tượng xấu với các đạo sư không, liệu đối phương có phải đồng học của mình không…

Tóm lại là: đầu trọc không sợ bị túm tóc!

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-307.html.]

Bảy người sở hữu tu vi cao nhất trong đám học sinh vừa dàn kiếm trận kia, đã bị Phượng Khê tiêu hao một phần thể lực và tu vi rồi.

Vì thế, đám học sinh rơi vào thế yếu cũng là điều dễ hiểu thôi.

Vũ trưởng lão liếc nhìn Phượng Khê đang ngồi xổm hóng chuyện. Ông ta thậm chí cảm thấy, từ vòng trước nàng đã tính đến chuyện này, nên mới cố ý chủ động một chọi bảy, để tiêu hao thể lực và tu vi của đám học sinh.

Nhưng, một con rối có thể am hiểu mưu lược đến mức này ư?

Vả lại, con rối không có tình cảm, sao có thể biết bảo vệ đồng bạn của mình được cơ chứ?

Đúng lúc này, Phượng Khê cất giọng kỳ quái: “Các phụ thân ơi, họ vô dụng quá! Chi bằng các ngài chọn bọn con đi thì hơn!”

Bốn vị trưởng bị dọa tới độ suýt thì tan biến mất!

Phụ thân gì cơ?

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Các phụ thân, bọn con được sinh ra từ trận pháp của các ngài, bọn con chính là con ruột của các ngài đó!”

Bốn trưởng lão cảm thấy nàng điên rồi!

Nói cái quỷ quái gì thế không biết!

Giọng điệu của Phượng Khê tràn ngập sự chân thành: “Các phụ thân, tuy bọn con là con rối, nhưng bọn con có thể tu luyện ra một thân thể kia mà! Thay vì chọn đám phế vật kia, chi bằng chọn bọn con!”

Bốn trưởng lão chỉ coi Phượng Khê đang nói nhảm, chẳng ai thèm để ý đến nàng.

Họ có điên đâu mà chọn một đám con rối làm đệ tử thân truyền, kế thừa tuyệt học cả đời của họ.

Phượng Khê vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục: “Đại phụ thân, nhị phụ thân, tam phụ thân và tứ phụ thân ơi, các ngài đừng cố chấp như thế mà! Con rối đâu có gì không tốt, dù là người hay rối, chẳng phải chỉ cần tu luyện thành công là được rồi ư?”

“Vả lại, tình sư đồ nào thân thiết bằng tình cha con ruột thịt! Nếu các ngài đưa hết thứ tốt cho họ, họ sẽ vỗ m.ô.n.g chạy lấy người ngay, nhưng bọn con thì khác! Bọn con là nhi tử ruột, khuê nữ ruột của các ngài, dù có phải cược cả cái mạng này, cũng sẽ giúp các ngài hoàn thành tâm nguyện…”

Nghe những lời thuyết phục của nàng, Hoàng trưởng lão thoáng động lòng!

Rõ ràng ông ta vốn rất coi trọng Phượng Khê!

Điều duy nhất khiến ông ta do dự là thân phận con rối của nàng!

Nhưng hiện tại nghe nàng nói vậy, dường như thân phận đó cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Chỉ là, vừa chớp mắt, ông ta đã tát cho mình một cái.

Hoang đường!

Vô cùng hoàng đường!

Nhận một đám con rối làm đệ tử ư?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ những lão già như họ, mà ngay cả thư viện Minh Nguyệt đều sẽ trở thành trò cười.

Vì thế, ông ta lạnh mặt răn: “Nếu ngươi còn tiếp tục nói huyên tha huyên thuyên, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”

Ba người khác cũng giận dữ trợn mắt lườm nàng.

Phượng Khê ngoan ngoãn ngậm miệng!

Bàn tay thi thoảng lại thò vào tay áo trêu đùa lôi kiếp.

Lôi kiếp: “…”

Nó đâu phải sủng vật nàng nuôi!

Còn dám chọc nó, nó sẽ đánh c.h.ế.t nàng!

Loading...