Bên ngoài đá truyền ảnh, sắc mặt các đạo sư vô cùng nghiêm trọng.
Chuyện đã đến nước này, không thể dùng lý do con rối biến dị để giải thích nữa rồi.
Dường như những con rối kia có ý thức tự chủ, sắp thành tinh thì có!
Trang viện trưởng cũng đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đế, ông ta sai người dừng cuộc khảo hạch.
Nhưng chỉ chốc lát sau, đạo sư phụ trách trận pháp đã quay lại, đầu đầy mồ hôi, sốt sắng nói: “Viện trưởng, chúng ta không thể liên lạc với các học sinh bên trong nữa.”
Sắc mặt Trang viện trưởng nghiêm lại: “Nếu đã thế, thì cứ tiếp tục khảo hạch đi.”
Đám học sinh vẫn luôn trưởng thành một cách thuận buồm xuôi gió, thi thoảng để chúng trải nghiệm chút thất bại cũng tốt.
Huống hồ, những con rối trận pháp và thú trận pháp đó chỉ sỉ nhục đám học sinh, chứ đâu tổn hại đến tính mạng của họ đâu mà lo.
Quan trọng hơn là, vòng khảo hạch cuối cùng rất đặc biệt, đám con rối kia còn lâu mới gây ra sóng gió gì được.
---
Tiếp theo đó, số lượng học sinh bị loại không ngừng tăng lên.
Họ đều bị cướp sạch sành sanh, trên mặt còn bị viết hai chữ “phế vật”.
Sau đó, có lẽ đám con rối trận pháp kia chán không muốn viết nữa, bèn dứt khoát khắc một con dấu, đóng bốp bốp lên mặt họ.
Bất kể là các đạo sư hay đám học sinh thì đều kinh ngạc đến độ trợn mắt, há hốc mồm.
Con rối còn biết khắc con dấu ư?
Lần này Bùi Chu xem như được đóng dấu đến nghiện rồi!
Khi còn ở Yểm tộc, huynh ấy sợ bị bại lộ, nên vẫn luôn kiềm chế không luyện đóng dấu.
Vừa hay có thể lấy đám học sinh Nam Vực này ra luyện tay.
Lực độ hay góc độ đều được tính toán kỹ càng.
Cố gắng khiến mỗi một từ “phế vật” đều cực kỳ hoàn mỹ.
Diện tích của địa điểm khảo hạch rất lớn, các học sinh tham gia khảo hạch phân bố rải rác khắp nơi, nên sau khi càn quét hết đám học sinh ở khu vực gần đó, mấy người Phượng Khê không săn thêm được bất cứ “con mồi” nào nữa.
Phượng Khê khẽ chớp mắt, quyết định đi tới địa điểm diễn ra vòng khảo hạch cuối cùng để ôm cây đợi thỏ.
Nghe nói nơi đó còn có rất nhiều bảo vật, biết đâu nàng lại có thể “thuận tay” đóng gói mang đi.
Ban nãy chỉ mới nhìn thoáng qua, nàng đã phát hiện đám học sinh Nam Vực rất giàu có.
Trong nhẫn trữ vật của họ có rất nhiều bảo vật mà nàng chưa từng thấy qua.
Cũng đúng thôi, linh khí ở khu Nam Vực nồng đậm hơn khu Bắc Vực nhiều, có nhiều bảo vật hơn khu Bắc Vực cũng là điều dễ hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-303.html.]
Thế là, nàng vung tay, dẫn theo đại quân thú trận pháp chạy tới địa điểm khảo hạch cuối cùng.
Lúc này, trong địa điểm diễn ra vòng khảo hạch cuối cùng, đã có một số học sinh lớp Hỏa - Giáp và số ít học sinh lớp Hỏa - Ất thành công tiến vào.
Cả đám vây quanh Hoàng Phủ Lương - lớp trưởng lớp Hỏa - Giáp, rõ ràng hắn ta có uy tín rất cao.
Hoàng Phủ Lương cười nói: “Theo lời giới thiệu của đạo sư, trong này có thần thức còn sót lại của bốn vị trưởng lão có công lớn với thư viện Minh Nguyệt. Nếu có thể vượt qua thử thách của họ, sẽ lập tức được họ nhận làm đệ tử.”
“Khi đó, chẳng những có thể mượn thần thức của họ để phá vỡ bình cảnh, đột phá tu vi, mà còn có tư cách tới thư viện tìm đọc bút ký mà họ để lại. Thế nên, mọi người nhất định phải dốc toàn lực đó nhé.”
Vẻ mặt mọi người hiện rõ sự mong chờ.
Tuy biết hi vọng bản thân được lựa chọn vô cùng xa vời, nhưng lỡ như thì sao?
Đúng lúc này, Phượng Khê dẫn đầu đội quân thú trận pháp đi tới.
Đám người Hoàng Phủ Lương thấy vậy thì sững sờ.
Nhưng so với những nhóm học sinh trước đó, biểu hiện của họ bình tĩnh hơn nhiều.
Suy cho cùng, thiên tài và người thường không giống nhau.
Khi Phượng Khê đang định ra lệnh cho đội quân thú trận pháp ra tay, thì đám thú trận pháp đều bị b.ắ.n ra ngoài.
Còn đội hình mười một con rốihình người của nhóm Phượng Khê thì bị giữ lại.
Ngay sau đó, trước mặt mọi người xuất hiện ảo ảnh của bốn lão già.
Cả bốn người đều sở hữu bộ râu tóc bạc trắng, dáng vẻ cực kỳ tiên phong đạo cốt.
Đây đúng là bốn vị trưởng lão có công với thư viện Minh Nguyệt, lần lượt là: Vũ trưởng lão, Trụ trưởng lão, Hồng trưởng lão và Hoàng trưởng lão.
Đám Hoàng Phủ Lương vội vàng hành lễ: “Bái kiến bốn vị chưởng lão!”
Phượng Khê khẽ chớp mắt, cũng cúi người hành lễ theo.
Mấy người Quân Văn nhanh chóng bắt chước nàng.
Đám người Hoàng Phủ Lương: “…”
Bầy con rối các ngươi học đòi cái gì đấy?
Chẳng qua bốn vị trưởng lão đang nhìn, họ không dám lỗ mãng, nên không ai hé răng nửa lời.
Hoàng trưởng lão vuốt râu nói: “Có thể tiến vào vòng khảo hạch cuối cùng, chứng tỏ các ngươi là những người xuất sắc nhất trong nhóm các học sinh đồng lứa. Sở dĩ bọn ta giữ lại những con rối này, là vì muốn để chúng tham gia khảo hạch với các ngươi. Nếu các ngươi không thắng nổi chúng, vậy thì không có tư cách kế thừa tuyệt học cả đời của bọn ta. Hi vọng các ngươi không khiến bọn ta thất vọng.”
Đám học sinh cảm thấy lời nói của Hoàng trưởng lão có hơi buồn cười.
Dù có vô dụng tới đâu, thì họ cũng mạnh hơn bầy con rối kia gấp trăm lần.
Không bàn đến những tiêu chí khác, chỉ riêng tu vi, bầy con rối kia đã thua xa họ rồi.
Cả bầy có mười một con, nhưng chỉ có bốn con sở hữu tu vi Kim Đan kỳ, còn lại đều là Trúc Cơ kỳ, đều là phế vật cả, sao có thể thắng họ cho được?