Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-06-07 13:39:33
Lượt xem: 365

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phượng Khê đợi một lúc lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, nàng mới cẩn thận đẩy mở cánh cửa điện khép hờ.

Lôi kiếp đang “đậu” trên vai nàng run rẩy như những chiếc lá rơi trong gió.

Nhưng điều khiến Phượng Khê kinh ngạc là, trong đại điện rỗng tuếch, chẳng có gì cả.

Lôi kiếp lại càng run tợn hơn!

Phượng Khê có hơi cạn lời: “Hay là ngươi trực tiếp tiêu tán cho rồi, tội gì phải ở đây lo lắng hãi hùng?”

Lôi kiếp không để ý đến nàng.

Nha đầu chó lòng dạ hiểm độc như nàng thì biết cái gì.

Nó cứ thích loại cảm giác lo lắng hãi hùng này đấy!

Phượng Khê di chuyển quanh đại diện một vòng, đột nhiên phát hiện một cánh cửa nhỏ, nàng bèn đẩy ra.

Một luồng sát phong lập tức đánh thẳng về phía nàng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phượng Khê chẳng thèm nghĩ ngợi, đã dứt khoát ném lôi kiếp ra chắn luồng sát phong kia.

Lôi kiếp: “…”

Bị chửi chó nhiều rồi, nên nàng dứt khoát không làm người luôn đấy phỏng?

Cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Đó là ảo ảnh của một con Yểm thú.

Trông giống hệt thú Huyết Đồng của Yểm hoàng.

Nếu bắt buộc phải tìm ra điểm khác biệt, thì kích thước của thú ảo ảnh lớn hơn nhiều.

Chẳng qua, do bị lôi kiếp bổ trúng, đầu thú ảo ảnh bị vẹo một trăm tám mươi độ.

Lúc này lôi kiếp đang ngơ ngác lắm thay.

Được diễu võ dương oai trước mặt một con thú ảo ảnh, nó cảm thấy bản thân cực kỳ ngầu lòi!

Rõ ràng thú ảo ảnh không dám cứng đối cứng với lôi kiếp, nên vội vàng kẹp chặt đuôi chạy mất.

Trong lòng Phượng Khê nảy ra một ý tưởng.

Lôi kiếp quả là một tay đ.ấ.m lý tưởng.

Nếu có thể “bắt cóc” nó, để nó phục vụ cho riêng nàng, thì dưới gầm trời này, làm gì còn ai dám trêu chọc nàng nữa?

Chỉ là có hơi khó khăn.

Bởi lôi kiếp là công cụ để Thiên Đạo duy trì tôn nghiêm của bản thân, nếu bị nàng bắt cóc, chắc chắn Thiên Đạo sẽ không chịu để yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-284.html.]

Nhưng nàng giỏi nhất là ứng biến linh hoạt kia mà. Nàng sẽ chế tạo một món linh khí, hoặc sáng tạo ra một loại bùa chú có thể chứa sức mạnh lôi điện. Sau đó chỉ cần lôi kiếp đánh nàng, là nàng có thể “chuyển hóa” sức mạnh lôi điện của nó thành của mình rồi. Hí hí hí!

Phượng Khê càng nghĩ càng thấy đẹp, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười thật tươi.

Thế nhưng trong mắt lôi kiếp, nụ cười này lại vô cùng âm hiểm.

Chắc chắn nha đầu chó này lại nghĩ ra ý xấu cho xem!

Sớm muộn gì nó cũng phải đánh c.h.ế.t nàng!

Đúng lúc này, trong hư không chợt vang lên một giọng nói già nua: “Tiểu cô nương, sao một Nhân tộc như ngươi lại xuất hiện ở chỗ này của ta?”

Phượng Khê vội vàng hành lễ: “Tuy ta là Nhân tộc, nhưng ta cũng là nghĩa nữ của Yểm hoàng. Phụ hoàng lệnh cho ta phụ trách trùng tu điện Ma Thần, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại xông vào đây. Xin hỏi tiền bối cũng là người Yểm tộc ạ?”

Rõ ràng chủ nhân của giọng nói kia đã bị kinh ngạc trước lời nói của Phượng Khê.

Sao một Nhân tộc lại trở thành nghĩa nữ của Yểm hoàng?

Yểm hoàng còn ra lệnh cho nàng phụ trách trùng tu điện Ma Thần nữa chứ?

Ông ta bị điên rồi ư?

Mãi một lúc lâu sau, giọng nói kia mới lại vang lên: “Vậy chuyện lôi kiếp là sao? Vì sao hai người lại đi cùng nhau?”

Phượng Khê cười giải thích: “Chắc hẳn ngài không biết, mỗi lần trùng tu điện Ma Thần đều bị lôi kiếp cản trở, thậm chí còn khiến vài người mất mạng. Nhưng quan hệ giữa ta và lôi kiếp không tệ, phần lớn thời điểm nó đều răm rắp nghe lời ta. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Phụ hoàng giao cho ta phụ trách việc trùng tu điện Ma Thần.”

“Ban nãy khi lôi kiếp giúp ta thúc Yểm nấm mọc, có lẽ đã bất cẩn kích hoạt kết giới hoặc trận pháp nào đó, nên bọn ta mới bị kéo vào đây.”

Chủ nhân của giọng nói kia cảm thấy Phượng Khê đang khoác lác.

Nghe thử xem, lời nàng nói có phải tiếng người không?

Quan hệ giữa nàng và lôi kiếp không tệ á? Nàng tưởng mình là Thiên Đạo chắc?

Người ta đường đường là lôi kiếp, lại đi giúp nàng thúc Yểm nấm mọc ư?

Khoác lác cũng phải biết điểm dừng chứ!

Chỉ là, dù hơi vô lý, nhưng thoạt trông thì lôi kiếp cũng giống tùy tùng của nàng thật.

Cơ mà ông ta đã canh giữ ở đây suốt mấy vạn năm rồi, biết đâu bên ngoài đã xảy ra nhiều thay đổi long trời lở đất thì sao.

Nghĩ đến đây, ông ta nói: “Ngươi có tín vật để chứng minh bản thân là nghĩa nữ của Yểm hoàng không?”

Phượng Khê không có.

Nhưng nàng có bảo bối mà tổ tiên Yểm tộc tặng.

Thế là, nàng lấy ra cả đống hộp ngọc, xếp thành hàng, rồi mở ra.

“Tiền bối, phụ hoàng muốn ta tới Nhân tộc nằm vùng, nên không đưa tín vật. Nhưng ta có bảo bối mà tổ tiên ban cho, mời ngài xem qua.”

Loading...