Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng suýt thì tức tới ngất đi.
Nó là tháp linh của Yểm tộc, giờ lại phong một Nhân tộc làm sứ giả?
Nó điên rồi à?
Nếu việc này bị truyền ra ngoài, dân chúng sẽ nghĩ sao?
Là Yểm tộc hết người rồi à?
Phượng Khê không ngờ tháp linh sẽ làm vậy, nàng lập tức mỉm cười cảm ơn.
Sư phụ ơi, đồ nhi có tiền đồ rồi!
Đồ nhi trở thành sứ giả của tháp linh của Yểm tộc rồi!
Về sau nếu chúng ta sống ở Nhân tộc không được vui vẻ, con sẽ đưa ngài tới Yểm tộc định cư!
Nếu sống ở Yểm tộc cũng không vui, vậy con sẽ đưa ngài tới Ma tộc xây nhà.
Ai bảo đồ nhi của ngài kiêm nhiều chức như thế chứ!
Phượng Khê con đây đã trở thành điềm lành của ba tộc, là ánh sáng của Bắc Vực rồi!
Quả cầu đen và chim béo đưa mắt nhìn nhau.
Chủ nhân vô lương tâm không thỏa mãn với vai trò ánh sáng của Nhân tộc nữa, bây giờ đã bắt đầu cố gắng vì mục tiêu trở thành ánh sáng của Bắc Vực rồi.
Năng lực của chủ nhân vô lương tâm càng ngày càng giỏi, đám yêu ma quỷ thú muốn nhào vào lòng nàng càng lúc càng nhiều, chúng cũng phải cố gắng hơn mới được!
Thế là, hai đứa nó không rảnh gây sự đánh lộn nữa, mà bắt đầu chăm chỉ tu luyện.
Hai đứa nó sẽ dùng sự nỗ lực của bản thân, để đánh bại đám linh sủng qua đường không biết xấu hổ kia.
Phượng Khê dẫn các học sinh rời khỏi tháp Thiên Khư, chờ đợi đạo sư phụ trách khảo hạch công bố kết quả.
Đạo sư phụ trách khảo hạch bị Độc Cô viện trưởng mắng như tát nước vào mặt từ nãy giờ.
Ông ta xây dựng tâm lý một lúc lâu, mới công bố thành tích cuối cùng.
“Trong lần khảo hạch này, đội của lớp Hoàng và các đệ tử Nhân tộc giành được hạng nhất. Hi vọng sau này ba lớp còn lại sẽ cố gắng tu luyện hơn. Bây giờ các ngươi lập tức khởi hành về thư viện, không được la cà linh tinh.”
Ông ta thầm nghĩ: dù tu luyện chăm chỉ đến đâu cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Tu vi của nha đầu Phượng Khê cũng thấp tè đấy thôi, thực lực chân chính của người ta là cái tài ăn nói và bụng đầy ý xấu kia kìa.
Dù đám học sinh kia có tu thêm một vạn năm nữa cũng không thể làm được.
Lúc này, Phượng Khê và nhóm học sinh đã rời khỏi rừng đá Thiên Khư, tốn gần một ngày một đêm mới về tới thư viện.
Dọc theo đường đi, miệng của Phượng Khê chưa từng dừng lại.
Đội ngũ có tổng cộng hơn hai trăm học sinh, nàng ít nhất đã moi được thông tin của tám mươi phần trăm số người trong đội.
Thậm chí, đến cả chuyện tình ái của đầu bếp nhà người ta, nàng cũng moi sạch sành sanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-261.html.]
Hình Vu và Quân Văn cũng không rảnh rỗi, họ bá vai bá cổ làm quen với các học sinh khác.
Tuy hiệu quả kém xa Phượng Khê, nhưng cũng thu hoạch được một vài tin tức.
Đám người Giang Tịch không hướng ngoại bằng họ, nhưng cũng dùng một số cách hướng nội thăm dò được kha khá tin tức.
Thương thay cho đám cong cưng của trời, trước kia luôn nhìn đời bằng con mắt hếch, thế mà bây giờ lại biến thành những tay xã giao thiện nghệ.
Sống ở đời nào có lường trước được chữ ngờ.
Chỉ đành nở một nụ cười thật tươi, nương theo dòng đời xô đẩy thôi.
Cuối cùng đoàn người cũng về đến thư viện Thiên Khư.
Tâm cảnh của các học sinh đã có sự thay đổi cực lớn.
Tuy họ bị các đệ tử Nhân tộc đè đầu cưỡi cổ, thua một cách thảm hại, nhưng với họ, đây cũng là một cách trưởng thành.
Đương nhiên, có một người là ngoại lệ.
Tam hoàng tử bị nhím Huyết Hồn đ.â.m thành cái sàng, đã được đưa về hoàng cung để cứu chữa.
Tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Yểm hậu khóc lóc sướt mướt, tới cầu xin Yểm hoàng làm chủ cho nhi tử. Nhưng giờ đây cõi lòng Yểm hoàng đang rối bời, bèn trực tiếp sai người tiễn Yểm hậu về cung.
Đã không có năng lực còn dám gây sự với người ta, bị đánh cũng đáng thôi!
Trong lòng Yểm hoàng cực kỳ lo lắng.
Căn cứ theo lời nói của Độc Cô viện trưởng, thì dường như Ma tộc đang muốn kết minh với Nhân tộc?
Nếu để họ kết minh thành công, chắc chắn Yểm tộc của ông ta sẽ không còn đường sống.
Ngoài ra, do thiếu sức mạnh tín ngưỡng, nên tháp Thiên Khư đang ngập tràn nguy hiểm, việc trùng tu Điện Ma thần cũng cực kỳ cấp bách.
Chỉ là, mấy lần trước đều kết thúc bằng thất bại, lần này liệu có thể thành công không?
---
Mặc kệ Yểm hoàng lo lắng không yên, đám người Phượng Khê đang cực kỳ vui vẻ.
Độc Cô viện trưởng nghiến răng khen đội nàng vài câu, rồi phát phần thưởng của hạng nhất cho họ.
Ngoài ra, ông ta còn thưởng riêng cho Phượng Khê vài món quà, nói văn vẻ là phần thưởng giành cho cá nhân có biểu hiện xuất sắc nhất.
Bốn người Hải trưởng lão đã cố gắng khiêm tốn lắm rồi, nhưng khóe miệng họ lại không chịu nghe theo sự sai bảo của chủ nhân, cứ cong tớn lên tận mang tai.
Bốn người chỉ đành dùng tiếng ho khan để che giấu.
Dù sao họ cũng là bộ mặt của Nhân tộc, phải trang nghiêm, không thể cười như đồ đần được!
Độc Cô viện trưởng nhìn mà tức đến khó thở.
Sau khi nói vài lời khách sáo, ông ta vội vàng tiễn khách.