Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:39:38
Lượt xem: 323

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời nói của Phượng Khê khiến lòng mọi người chấn động.

Trong mắt người Yểm tộc, sở dĩ việc tu sửa Điện Ma thần vẫn luôn không thành công, là vì họ đã bị Ma thần ghét bỏ.

Đây cũng là nguyên nhân họ luôn cam tâm tình nguyện hạ mình làm lính hầu cho Ma tộc.

Bây giờ nghe Phượng Khê nói, hóa ra là Ma thần đang thử thách họ ư?

Thật sự là vậy ư?

Lúc này, Phượng Khê nói tiếp: “Nến lùn, nói vậy sở trước trước đó ngươi vây nhốt bọn ta, là vì muốn bọn ta cầu xin ngươi? Để gia tăng sức mạnh tín ngưỡng cho ngươi?”

Mãi một lúc lâu sau, trên quầng sáng mới xuất hiện hai chữ: [Đúng vậy.]

Nó vốn tưởng sau khi phát hiện ra bản thân bị vây nhốt, trong lúc cùng đường, các đệ tử sẽ cầu xin nó.

Vậy là nó sẽ thu được một chút sức mạnh tín ngưỡng.

Tuy không thể so với sức mạnh tín ngưỡng của Ma thần, nhưng ít nhiều cũng có thể xoa dịu cảnh khốn khó trước mắt.

Ai ngờ trong đội ngũ lại có nhiều thêm một Phượng Khê, chẳng những phá hủy kế hoạch của nó, mà còn khiến tu vi vốn ít ỏi của nó gần như mất sạch.

Không thể duy trì khảo hạch ở mấy tầng sau nữa, chỉ đành trực tiếp đưa người lên thẳng tầng chín.

Nhưng điều khiến nó tức giận hơn là, đám đệ tử Nhân tộc cứ luôn miệng niệm: “tin Phượng Khê sẽ được trường thọ”, khiến nó suýt thì tức c.h.ế.t!

Trong lúc nó đang hồi tưởng, hai mắt Phượng Khê đã sáng rực lên: “Ngươi muốn gia tăng sức mạnh tín ngưỡng, chẳng phải chuyện rất đơn giản ư? Chắc hẳn ngươi có rất nhiều đồ tốt đúng không? Bây giờ ta bảo mọi người cùng cầu ngươi ban thưởng, đảm bảo ngươi sẽ nhận được cả đống lớn sức mạnh tín ngưỡng.”

Tháp linh: thế cũng được ư?

[Được thôi!]

Vì thế, Phượng Khê dẫn dắt đám học sinh, bắt đầu… hát thánh ca!

Nàng hát câu nào, đám học sinh lặp lại câu đó.

“Tháp linh vĩ đại của tháp Thiên Khư ơi!”

“Ngươi không sợ gió sương mưa tuyết, bất kể hè nóng rực hay đông giá lạnh, ngươi đều sững sừng trên lãnh thổ, gánh vác vinh quang và hi vọng của Yểm tộc chúng ta!”

“Ngươi lẳng lặng hi sinh cho Yểm tộc, ngươi là suối nguồn động lực, là trụ cột tinh thần của đời ta.”

“Xin hãy ban cho chúng ta phần thưởng phong phú, chúng ta sẽ chăm chỉ tu luyện, sớm ngày trở thành ánh sáng của Yểm tộc!”

Đời này, tháp linh chưa từng được nghe lời nào êm tai đến vậy!

Ngọn lửa lập tức cao hơn một trượng!

Trong lòng nó thầm mắng đám Yểm tộc là kẻ vô dụng.

Đến cả một tiểu cô nương của Nhân tộc cũng nhìn thấu nỗi khó xử của nó, hơn nữa người ta còn biết ăn nói như thế.

Đám phế vật các ngươi chỉ biết tới đây châm lửa đốt nó.

Nhất là lão phế vật Độc Cô kia, cứ thi thoảng lại tới, sợ thời gian nghỉ ngơi của nó quá dài chắc?

Nếu không phải do tu vi của họ vẫn còn yếu, nó đã sớm dạy cho ông ta một bài học rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-260.html.]

Thế nên, tháp linh chỉ thưởng cho những người khác một bình sứ hoặc một hộp ngọc, nhưng đến lượt Phượng Khê… lại được thưởng một đống.

Phượng Khê: “…?”

Yểm tộc quả là một vùng đất lành!

Bất kể là người hay tháp cũng đều cực kỳ hào phóng.

Nàng muốn ở lì nơi này không đi.

Khi mọi người đang hòa thuận vui vẻ, thì có một vị khách không mời mà đến.

Đó là Tam hoàng tử.

Để tiết kiệm tu vi, tháp linh đã đóng hết trận pháp ở các tầng, vì thế sau khi tỉnh lại, Tam hoàng tử một đường tìm tới tận đây.

Hắn ta lạnh giọng nói với mọi người: “Ta lấy thân phận hoàng tử lệnh cho các ngươi, bắt ả tiện nhân Phượng Khê lại cho ta.”

Vừa dứt lời, hắn ta đã bị tháp linh đá ra ngoài.

Đúng lúc rơi trên lưng một con nhím Huyết Hồn.

Vẻ ngoài của nhím Huyết Hồn cũng tương tự nhím bình thường, toàn thân đầy gai độc, chẳng qua đầu nó lớn hơn nhím bình thường…

Tháp linh cố ý đó!

Hoàng tộc thì giỏi lắm chắc?

Ở đây cũng có một người Hoàng tộc đây này!

Nhưng người này thuận mắt hơn cái tên Tiểu Tam kia nhiều.

Chẳng qua không hiểu sao huyết mạch của người này lại bị phong ấn nữa.

Phượng Khê cảm thấy cũng hòm hòm rồi, bèn nói với tháp linh: “Nến Lùn ơi, ta về trước nhé! Nhưng ngươi yêm tâm, ta nhất định sẽ truyền đạt những khó khăn và nhu cầu của ngươi cho Yểm Hoàng bệ hạ. Nếu tiện, ta cũng sẽ cung cấp một vài kiến nghị về việc tu sửa Điện Ma thần.”

“Tương lai còn dài, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại. Ta vẫn nói câu cũ, nếu ngươi muốn tới Nhân tộc thì nhớ tới tìm ta đó, ta sẽ đưa ngươi đi trải nghiệm sự ấm lạnh của nhân gian, đưa ngươi đi ngắm nhìn sự phồn hoa của thế gian. Đưa ngươi băng qua núi sông, lên trời xuống biển, để ngươi không uổng kiếp làm tháp…”

Thanh kiếm gỗ trong nhẫn trữ vật của Phượng Khê khẽ rung lên.

Đồ tra nữ!

Lúc trước nàng cũng lừa nó như vậy!

Phượng Khê an ủi: “Tiểu Kiếm Kiếm à, tình cảm ta dành cho ngươi là thật, còn với nó, ta chỉ chơi qua đường thôi.”

Kiếm gỗ: “…”

Nàng nói thế lại càng giống tra nữ hơn!

Tháp linh có hơi động lòng, nhưng tu vi hiện tại của nó quá kém, vẫn nên thành thật ở lại lãnh thổ Yểm tộc để tu luyện đi thôi.

Nhưng nó đã cảm nhận được sự chân thành và thật lòng mà Phượng Khê dành cho nó.

Đây là tình cảm chân quý nhất mà nó chưa từng cảm nhận được từ người Yểm tộc!

Vì thế, trên quầng sáng hiện lên một dòng chữ: [Ta phong ngươi làm sứ giả của tháp linh, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào!]

Loading...