Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-05-20 13:17:02
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn quả cầu đen đang hút lấy hút để Mộng khí, Phượng Khê thầm nghĩ: chẳng lẽ con hàng này đã mở ra tính năng mới là… máy lọc không khí à?

Không những có thể hút khói đen, mà còn có thể hút Mộng khí, quả là món hàng thiết thực khi đi du lịch!

Nhưng sợ gây ra động tĩnh quá lớn sẽ rước thêm rắc rối, nàng bảo nó kiềm chế một chút. Bởi họ còn phải ở lại Yểm tộc một thời gian nữa mà.

Do nàng bảo quả cầu đen hút một lát rồi thôi, nên trừ Phi Vũ Hiên, những sân viện khác không cảm nhận được điều bất thường.

Sau khi dặn dò quả cầu đen, Phượng Khê bắt đầu tu luyện.

Linh khí nồng đậm thế này, nếu không tu luyện thì quả là phung phí của trời.

Sáng hôm sau, Xuân Hộ pháp tới đón sứ đoàn Nhân tộc tới yết kiến Yểm Hoàng.

Ông ta kinh ngạc khi nhận ra rằng, mười một đệ tử thân truyền của Nhân tộc, người này còn mặt mũi hồng hào, bừng bừng sức sống hơn người kia.

Lòng ông ta thầm giật thót, năng lực thích ứng của Nhân tộc đã mạnh đến mức đó rồi ư?

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của bốn người Hải trưởng lão, trong lòng ông ta lại khẽ thở phào, đoán chừng tu vi càng cao thì càng bị ảnh hưởng lớn.

Đoàn người rời khỏi quán trọ, sau khi rẽ trái rẽ phải thì đi tới cửa chính Hoàng cung.

Nhưng cửa chính đã bị một con Yểm thú cao chừng tòa núi nhỏ chặn kín, chỉ chừa lại một cánh cửa hông.

Vẻ ngoài của con Yểm thú kia cực kỳ hung ác, nhất là cặp mắt đỏ tươi như m.á.u, khiến người ta không rét mà run.

Hồng trưởng lão của Ngự Thú Môn là người có kiến thức sâu rộng, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là thú Huyết Đồng, là một trong những loại thú hung tàn nhất trong Yểm thú, tu vi tương đương cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ của Nhân tộc.

Xuân Hộ pháp xụ mặt quát: “Huyết Đồng, ngươi làm gì thế? Còn không mau tránh đường!”

Thú Huyết Đồng mất kiên nhẫn gầm rú vài tiếng, rồi nhắm chặt mắt, rõ ràng không có ý tránh đường.

Vẻ mặt Xuân Hộ pháp lộ rõ sự bất đắc dĩ: “Huyết Đồng là thú cưỡi của Yểm hoàng, đã quen càn quấy, ngang ngược, có đôi khi còn cãi cả lệnh Yểm hoàng. Xin các vị hãy đứng đây đợi một lát, ta sẽ bẩm báo chuyện này với Yểm hoàng, để ngài ấy đích thân xử lý.”

Dứt lời, Xuân Hộ pháp vội vàng rời đi.

Những người ở đây đều là người thông minh, tất nhiên biết những lời Xuân Hộ pháp nói chỉ là cái cớ, mục đích chính là muốn ra oai phủ đầu với Nhân tộc.

Nếu ở bên ngoài, tất nhiên mấy người Hồng trưởng lão không sợ. Bởi họ đều là tu sĩ Hóa Thần, chỉ cần phóng chút uy áp thôi đã đủ khiến thú Huyết Đồng ngoan ngoãn tránh đường rồi.

Nhưng ở trong lãnh thổ Yểm tộc, tu vi của họ bị hạ xuống Nguyên Anh, uy áp họ phóng ra không đủ để dọa sợ thú Huyết Đồng.

Nếu trực tiếp ra tay, đấu với một con súc vật thì lại tự hạ thấp thân phận quá!

Chẳng qua bảo họ đi cửa hông á?

Thế lại càng làm mất mặt Nhân tộc hơn!

Trong lúc nhất thời, mọi người rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Lúc này, Phượng Khê cười tủm tỉm cất tiếng: “Thú Huyết Đồng đúng không? Lần đầu gặp mặt, ta có một món quà muốn tặng ngươi! Đây là món ăn mà Nhân tộc bọn ta thích nhất, thơm ngon cực kỳ, đảm bảo ngươi cũng thích cho xem!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-220.html.]

Thú Huyết Đồng mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.

Chẳng lẽ tiểu nha đầu Nhân tộc này định hối lộ nó?

Đúng là ngu xuẩn tột cùng!

Nó là thú cưỡi của Yểm Hoàng, luôn trung thành và tận tâm với ngài, sao có thể vì miếng ăn mà phản bội ngài được cơ chứ?

Vừa nghĩ vậy, nó đã thấy Phượng Khê ném một túi giấy tới trước mặt.

Thú Huyết Đồng cảm thấy cần phô bày cốt khí của bản thân, nên vung móng vuốt lên, định hất tung túi giấy.

Đoàng!

Bột ớt bên trong bay tán loạn.

Mấy người Phượng Khê đứng xuôi theo chiều gió thổi, còn thú Huyết Đồng lại đứng ngược gió.

Mà gió hôm nay còn rất lớn.

Thú Huyết Đông bị cay đến độ nước mắt nước mũi giàn giụa, đôi mắt vốn đỏ nay lại càng đỏ hơn.

Bây giờ nó chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến nhiệm vụ được giao, chỉ muốn mau chóng lấy nước rửa mắt, thế là vội vội vàng vàng chạy về hoàng cung, trông giống hệt con rùa mất đầu.

Phượng Khê nhún vai: “Xem ra nó không quen với ẩm thực của Nhân tộc chúng ta cho lắm! Lần sau đành tặng nó chút hoa tiêu vậy!”

Mấy người Hải trưởng lão: “…”

Dù biện pháp của Phượng Khê có hơi thất đức, nhưng lại cực kỳ hiệu quả.

Không ngờ, Nhân tộc họ lại phải dựa vào bột ớt để giữ gìn mặt mũi.

Lúc này, Phượng Khê lại nói tiếp: “Xem ra Yểm tộc không quá chú trọng lễ nghi, mà chắc gì họ đã có lễ nghi để chú trọng. Nếu đã vậy, chúng ta tự làm thôi!”

“Ai sở hữu Linh căn hệ Thủy thì nhanh xả nước rửa sạch đường phố đi! Người sở hữu Linh căn hệ Mộc mau thúc nở vài loại hoa đẹp đẹp xíu! Còn ta sẽ kích hoạt hai tấm bùa nổ để tạo bầu không khí!”

Mấy người Mục Tử Hoài thật sự rất nghe lời, Phượng Khê vừa nói xong, họ đã răm rắp thực hiện.

Lúc này, Xuân Hộ pháp đang ngồi trong đình hóng gió, ung dung thưởng trà.

Trước tiên cứ mài mòn hết nhuệ khí của sứ đoàn Nhân tộc đã, sau đó ông ta sẽ ra mặt đuổi thú Huyết Đồng đi, đảm bảo dù sứ đoàn Nhân tộc có tức cũng không tiện nói gì.

Nhưng chưa ung dung đắc ý được bao lâu, ông ta đã thấy thú Huyết Đồng như nổi điên, nhảy tõm xuống hồ sen. Do tốc độ quá nhanh, đà lao quá mạnh nên thoạt trông như một ngọn nến đang cắm xuống bùn vậy.

Tiếp theo đó, ông ta nghe thấy phía cửa Hoàng cung truyền đến tiếng nổ đùng đoàng!

Ông ta lập tức tái mặt, đừng bảo Nhân tộc chó cùng rứt giậu dùng bùa chú tấn công thú Huyết Đồng, làm nó bị thương rồi đấy nhé?

Vội vội vàng vàng chạy tới cửa cung, ông ta nhìn thấy bốn người Hải trưởng lão khoan thai bước đi giữa tiếng nổ đùng đoàng.

Mặt đất đã được nước rửa sạch bụi bẩn, điều thái quá hơn là hai hàng hoa tươi rực rỡ được hóa từ linh lực.

Loading...