Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-05-17 04:12:55
Lượt xem: 236

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phượng Khê: “…?”

Đánh mãi với ba sư huynh cũng chán, cuối cùng cũng có đối tượng luyện tập mới rồi.

Lần đầu tiên trong đời Hình Vu cảm nhận rõ ý nghĩa của cụm từ “sống không còn gì luyến tiếc”.

Tất nhiên Phượng Khê sẽ không thực sự bắt gã quỳ xuống, nhưng lại khiến tâm lý gã lo sợ bất an, luôn bên bờ vực sắp quỳ.

Thậm chí đêm ngủ gã cũng mơ thấy mình quỳ rạp.

Gã giật mình thức giấc, không ngủ lại được, gã đành tu luyện.

Chỉ cần không c.h.ế.t, gã phải liều mạng mà luyện.

Chưa được vài hôm, gương mặt gã đã tái nhợt, đôi mắt thâm quầng.

Tiêu Bách Đạo còn tưởng gã không quen với điều kiện gian khổ ở Huyền Thiên Tông: “Hình Vu à, nếu không còn chuyện gì nữa, thì con về đi. Ta biết điều kiện của Huyền Thiên Tông bọn ta có hạn, con cứ mãi ăn không ngon, ngủ không yên thế cũng không tốt.”

Hình Vu lắc đầu như trống bỏi.

“Tiêu sư bá, con cảm thấy Huyền Thiên Tông mới là nơi chứng đạo của con. Nếu không ngài để tiểu sư muội bái sư phụ con làm nhị sư phụ đi! Có qua có lại, con cũng bái ngài làm nhị sư phụ.”

“Nếu ngài cảm thấy không cam lòng, con nhận ngài làm sư phụ, đẩy sư phụ con xuống làm nhị sư phụ cũng được.”

Tiêu Bách Đạo giận đến độ trực tiếp đuổi gã về Ngự Thú Môn!

Ông có tới sáu đồ đệ bảo bối, nào thèm kẻ lỗ mãng như gã!

Chẳng qua, nghĩ tới Nhị đồ đệ và Tam đồ đệ vẫn chưa về, Tiêu Bách Đạo không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tuy hồn đăng của họ vẫn sáng, hơn nữa lúc trước cũng đã truyền tin báo bình an, nhưng không tận mắt nhìn thấy người, lòng ông vẫn không thể an ổn.

Lúc này, trước một ngôi mộ hoang cách Huyền Thiên Tông ngàn dặm, một thanh niên đang ngồi dựa vào bia mộ.

Dung mạo tuyệt diễm của huynh ấy khiến ngôi mộ hoang có thêm vài phần nguy nga, tráng lệ.

Khóe miệng huynh ấy khẽ cong. Lần này huynh ấy tìm được khá nhiều thứ tốt, nếu đổi thành linh thạch, chắc cũng được tầm vài chục vạn, có thể giúp sư phụ giải quyết tình trạng lửa sém lông mày rồi.

Hừ!

Trong năm đồ đệ của sư phụ, bốn tên kia đều là phế vật, chỉ mỗi Bùi Chu huynh ấy mới là trụ cột!

Chẳng những biết vẽ bùa, còn biết tìm được cơ man là đồ tốt!

Đúng rồi, nghe nói sư phụ vừa nhận một tiểu sư muội, còn là tiểu sư muội phế vật không thể tu luyện.

Không sao, sư muội của Bùi Chu huynh ấy chỉ cần phụ trách ăn nhậu chơi bời là được!

Huynh ấy chiều!

Nghĩ đến đây, huynh ấy rút ra một lá bùa truyền tin: “Lão ngũ, ta sắp về tông môn, đệ nhớ dọn dẹp sân viện của ta cho sạch sẽ vào. À, nhớ chuẩn bị thêm chút linh trà, điểm tâm nữa nhé. Nếu làm tốt, ta sẽ tặng đệ năm lá bùa nổ.”

Sau khi nhận được tin của nhị sư huynh Bùi Chu, Quân Văn đang tu luyện không nhịn được mà bĩu môi nguýt dài một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-211.html.]

Năm lá bùa nổ á?

Lão tử có tận một bao tải kia kìa!

Vì thế, hắn dứt khoát đáp lại: “Cút!”

Bùi Chu vốn đang nắm chắc thắng lợi: “…”

Não lão ngũ bị rút gân rồi à?

Những lần trước không phải vẫn luôn vui vẻ đồng ý ư?

Hừ, chờ quay về tông môn, huynh ấy nhất định sẽ dạy dỗ hắn một trận ra trò.

Đúng rồi, huynh ấy còn phải chuẩn bị quà gặp mặt cho tiểu sư muội mới nữa. Cứ đưa nàng vài tấm bùa hộ thân vậy!

Bùi Chu đứng dậy, vận pháp quyết, diệt sạch cỏ dại quanh mộ hoang.

Tốt xấu gì cũng tá túc ở đây một đêm, coi như trả nhân tình của chủ mộ vậy!

Trước khi rời đi, huynh ấy liếc mắt nhìn bia mộ, thầm nghĩ chủ mộ cũng khá thú vị, lại để một tấm bia vô danh.

Nhưng cũng đúng thôi, người c.h.ế.t như đèn tắt, chẳng thể mang theo bất cứ thứ gì, nên việc khắc tên trên bia mộ cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Hôm nay, cuối cùng Bùi Chu cũng về đến Huyền Thiên Tông.

Việc đầu tiên huynh ấy làm là đến bái kiến Tiêu Bách Đạo.

“Sư phụ, chuyến này ra ngoài rèn luyện, con thu hoạch phong phú lắm, nhất là mấy cục quặng băng, ít nhất cũng có thể bán được bốn, năm chục vạn linh thạch.”

“Ngoài ra, con còn tranh thủ thời gian rảnh vẽ được hơn một trăm lá bùa, cũng có thể bán được mấy vạn linh thạch.”

“Con lại không cần dùng đến tiền, nên đưa cho ngài giải quyết tình hình khốn khó của tông môn trước đó.”

Dứt lời, Bùi Chu đặt toàn bộ đồ đạc lên bàn, rồi nhìn Tiêu Bách Đạo bằng ánh mắt mong chờ, đợi nghe ông khen.

Trong năm đồ đệ, huynh ấy là người được cưng chiều nhất.

Bởi huynh ấy chẳng những biết nói ngọt, mà còn giỏi kiếm tiền.

Kết quả, tuy trên mặt Tiêu Bách Đạo thấp thoáng nét vui mừng, nhưng lại chẳng có chút kích động nào.

Bùi Chu thầm nghĩ: chẳng lẽ mình đưa quá nhiều, nên sư phụ kích động đến ngốc luôn rồi?

“Con vừa về nên không biết, hiện tại tông môn không còn nghèo khó như trước nữa. Con giữ lại mấy thứ này đi, nếu sau này cần dùng đến, sư phụ sẽ lấy sau.”

Bùi Chu ngẩn người.

Tông môn không còn nghèo khó như trước nữa?

Sao lại thế?

Phát hiện quặng linh thạch ư?

Không phải huynh ấy hạ thấp tông môn mình, nhưng với lỗ hổng mà tông môn đang phải gánh, trừ khi phát hiện quặng linh thạch mới may đủ bù lỗ.

Loading...