Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-01-24 16:58:21
Lượt xem: 399
Dứt lời, nàng bảo Quân Văn canh chừng, còn mình thì lấy tấm lệnh bài mà Huyết Thiên Tuyệt đưa cho.
“Đại nhân, thuộc hạ tội đáng muôn c.h.ế.t! Để tránh bị Nhân tộc phát hiện sơ hở, ban nãy thuộc hạ đã cả gan tự ý tấn công đại nhân. Thuộc hạ vô cùng tin tưởng ngài, biết chắc ngài có thể thoát thân, nên mới dám diễn như vậy. Đây chính là khổ nhục kế trong truyền thuyết…”
Một giây sau, trong lệnh bài vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Huyết Thiên Tuyệt: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, ngươi tưởng bổn tọa là kẻ ngốc à? Ngươi dám lừa bổn tọa, ngươi chờ đó, bổn tọa nhất định sẽ luyện ngươi thành con rối, để ngươi muốn c.h.ế.t không được, muốn sống không xong.”
Phượng Khê thở dài: “Đại nhân, ta biết đại nhân bất mãn với ta, dù ta có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng ích gì. Nhưng lòng trung thành của ta đối với ngài có trời đất chứng giám, ngài đừng quên ta đã thề độc trước mặt ngài.”
“Hơn nửa tháng nữa, bí cảnh Thiên Ngân sẽ mở ra, tới lúc đó, ta nhất định sẽ nghĩ cách khiến bốn tông môn lớn nảy sinh mâu thuẫn, coi như là món quà tạ tội với ngài.”
Một lát sau, trong lệnh bài vang lên giọng nói âm trầm của Huyết Thiên Tuyệt: “Được, bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hi vọng ngươi sẽ không khiến bổn tọa thất vọng.”
Do Phượng Khê và Huyết Thiên Tuyệt giao tiếp bằng thần thức, nên Quân Văn không biết hai người đã nói gì. Nhìn thấy Phượng Khê cười tủm tỉm cất tấm lệnh bài đi, hắn vội truy hỏi: “Tiểu sư muội, ông ta nói sao?”
Phượng Khê mỉm cười đáp: “Còn nói sao nữa, đương nhiên là tha thứ cho muội rồi. Cũng phải thôi, ai bảo trên đời hiếm có người ưu tú như muội cơ chứ.”
Quân Văn: “… Muội có thể nói tiếng người không?”
Lúc này, Phượng Khê mới kể rõ đầu đuôi cuộc đối thoại.
Quân Văn: “… Này, có phải muội diễn hơi sâu không thế? Đừng bảo muội thật sự định khơi mào mâu thuẫn của bốn tông môn đấy nhé?”
Phượng Khê lườm hắn: “Ngũ sư huynh, huynh có thể động não chút được không? Không phải bốn tông môn lớn vẫn luôn đấu đá nhau ư, còn cần muội khơi mào à? Hơn nữa, Thẩm Chỉ Lan hận muội như vậy, tới lúc đó, sợ rằng muội còn chưa kịp ra tay, nàng ta đã dâng d.ao nhỏ cho muội rồi ấy chứ.”
Quân Văn: “…”
Trước kia, hắn cảm thấy đầu óc mình cực kỳ thông minh, nhưng từ khi gặp tiểu sư muội, hắn bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc đầu mình có óc không.
Sở dĩ Phượng Khê tiếp tục lá mặt lá trái với Huyết Thiên Tuyệt, không phải vì lợi ích của Nhân tộc như nàng nói. Nàng làm vậy chỉ để tự bảo vệ bản thân thôi.
Đúng là lòng nàng có mang thiên hạ thật, nhưng không nhiều.
Hiện tại, đến an toàn của bản thân mà nàng còn chẳng đảm bảo được, làm gì có thời gian rảnh để lo lắng cho tương lai của Nhân tộc?
Căn cứ theo lời Quân Văn nói, Huyết Thiên Tuyệt là trưởng lão hộ pháp của Huyết Ma tộc. Điều này chứng tỏ, lão ma đầu này chẳng những có thực lực, mà còn có thế lực.
Nếu nàng không cứu vãn quan hệ với Huyết Thiên Tuyệt, đoán chừng Huyết Ma tộc sẽ hạ lệnh truy sát nàng ấy chứ.
Bây giờ nàng yếu như gà, vẫn nên hạn chế gây thù chuốc oán thì hơn.
Chờ sau này lông cánh nàng cứng cáp... Khà khà khà!
Bên kia, Tiêu Bách Đạo đã sắp xếp người đào tầng thứ hai của mỏ quặng.
Lý do ông đưa ra cực kỳ hợp tình hợp lý: Huyết Thiên Tuyệt đã lẩn trốn trong đó suốt một trăm năm, biết đâu sau khi đào lên sẽ tìm được một vài manh mối ông ta để lại.
Nhưng sau khi đào, lòng Tiêu Bách Đạo hoàn toàn thất vọng, bởi họ không tìm thấy một viên linh thạch thượng phẩm nào cả.
Nhưng dưới sự kiên trì của Phượng Khê, Tiêu Bách Đạo vẫn tiếp tục sắp xếp người đào bới.
Mãi tới hôm nay mới có tiến triển.
Khi đào theo chiều ngang, mọi người phát hiện nham thạch.
Đặc tính của nham thạch là ngăn cản linh khí.
Sau khi loại bỏ nham thạch, mọi người lập tức cảm nhận được một luồng linh khí nồng đậm.
Quả là mỏ quặng linh thạch thượng phẩm!
Toàn bộ Huyền Thiên Tông đều vui tới điên rồi.
Nghe nói khi ấy ở hiện trường, hai trong bốn phong chủ đã kích động tới độ ngất xỉu.
Chỉ riêng Tiêu Bách Đạo vẫn giữ được vẻ mặt tự nhiên, chẳng có chút d.a.o động nào.
Mọi người cực kỳ khâm phục chưởng môn nhà mình. Không hổ là chưởng môn của Huyền Thiên Tông, lòng vững như đá, không chút gợn sóng.
Chẳng ai ngờ rằng, ngoài mặt Tiêu Bách Đạo bình tĩnh vậy thôi, nhưng trong lòng ông lại cuồn cuộn sóng trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-21.html.]
Ông khó tin vào hai mắt mình: thật sự là mỏ quặng linh thạch thượng phẩm ư?
Thật sự có miếng bánh từ trên trời rơi xuống ư?
---
Chẳng mấy chốc, tin tức Huyền Thiên Tông phát hiện mỏ quặng linh thạch thượng phẩm đã truyền tới tai các tông môn khác.
Nghe nói Bách Lý Mộ Trần - chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông tức tới độ mất ngủ.
Chưởng môn của hai tông môn khác cũng ghen tị không thôi.
Nhưng, mỏ quặng linh thạch thượng phẩm mà Huyền Thiên Tông phát hiện chỉ là mỏ quặng cộng sinh, trừ đi số linh thạch bị Huyết Thiên Tuyệt tiêu dùng suốt một trăm năm qua, thì cũng chỉ còn khoảng một vạn viên.
Tương đương một trăm triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Đối với ba tông môn khác, đặc biệt là Hỗn Nguyên Tông, thì đây không phải con số quá lớn.
Vì thế, dù ghen tị, nhưng cũng không quá nhiều.
Người của Huyền Thiên Tông chẳng thèm bận tâm họ có ghen tị hay không, ai nấy đều vui vẻ tới phát điên, hết cảm ơn trời đất, lại cảm ơn Phượng Khê tiểu sư muội.
Trong lúc nhất thời, tên tuổi của Phượng Khê lan khắp Huyền Thiên Tông.
Bất kể là mạo hiểm đánh lén Huyết Thiên Tuyệt, hay phát hiện manh mối liên quan tới linh thạch thượng phẩm, đều đủ để Phượng Khê tỏa sáng rực rỡ.
Nếu là người khác thì đã sớm kiêu ngạo rồi.
Nhưng Phượng Khê lại chẳng hề thay đổi, nàng vẫn tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo và khách khí với các đồng môn như cũ.
Trước kia, đối với chuyện Phượng Khê trở thành đệ tử chân truyền, người của Huyền Thiên Tông bằng mặt nhưng không bằng lòng, nhưng hiện tại, họ đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Họ cảm thấy Phượng Khê chỗ nào cũng tốt, điều duy nhất không tốt là tu vi của nàng.
Không thể tu luyện, đồng nghĩa với việc không thể tiến lâu trên con đường tu đạo.
Cũng đồng nghĩa với việc, tuổi thọ cực kỳ ngắn ngủn.
Vì chuyện này, Tiêu Bách Đạo lo tới độ ăn không ngon, ngủ không yên. Ông lén nói với Phượng Khê: “Đồ nhi, sau này con tuyệt đối không nên mạo hiểm sử dụng pháp quyết nữa. Lần này là con may mắn nên mới bình an, nhưng lỡ khiến đan điền vỡ vụn, con, con sẽ không còn đường sống nữa.”
Đầu tiên Phượng Khê ngoan ngoãn hứa hẹn, sau đó mới nói: “Sư phụ, không phải có phải do ăn quả Tử Kiều Linh Lung không, mà hình như con, con mọc thêm một linh căn hệ Hỏa nữa.”
Tiêu Bách Đạo: “…”
Ăn nói linh tinh!
Số lượng linh căn của con người là cố định, sinh ra có bao nhiêu linh căn, thì sau khi trưởng thành, thậm chí tới khi c.h.ế.t đi cũng chỉ có bấy nhiêu linh căn, làm gì có chuyện giữa chừng mọc thêm linh căn mới?
Sau đó, ông nhìn thấy một ngọn lửa bập bùng trên đầu ngón tay Phượng Khê.
Tiêu Bách Đạo: “…”
“Sư phụ, con chẳng những mọc thêm một Hỏa linh căn, mà hình như vết thương ở đan điền cũng đã khôi phục được chút ít. Hiệu quả của quả Tử Kiều Linh Lung quả là tuyệt vời.”
Thật ra, khi kiểm tra thương thế cho Phượng Khê, Tiêu Bách Đạo đã phát hiện ra tình trạng của nàng tốt hơn trước kia.
Nhưng ông không quá để ý.
Hiện tại nghe vậy, ông lập tức nảy ra một suy nghĩ: “Đồ nhi, khi con ngất xỉu, vi sư đã cho con uống một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan. Đây là đan dược thiên phẩm hiếm có, có lẽ chính viên đan dược này đã làm dịu vết thương ở đan điền của con.”
“Về phần Hỏa linh căn, có lẽ trước kia con sở hữu ba loại linh căn, nhưng quá trình kiểm tra nhập môn ở Hỗn Nguyên Tông xảy ra sai sót, nên không phát hiện ra. Giống Thẩm Chỉ Lan ấy, khi kiểm tra nhập môn chỉ phát hiện nàng ta sở hữu song linh căn Thủy - Mộc, nhưng sau khi kiểm tra lại thì phát hiện ra nàng ta sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm.”
“Tiếc là Cửu chuyển hoàn hồn đan chỉ có thể gặp, không thể cầu, lúc trước vi sư cũng chỉ tình cờ lấy được một viên này. Nếu có thể kiếm thêm mấy viên nữa, có lẽ vết thương ở đan điền của con sẽ khỏi hẳn.”
Phượng Khê vừa cười phụ họa lời sư phụ, vừa thầm giơ ngón tay cái với bản thân.
Có cái cớ Tiêu Bách Đạo “bịa” sẵn cho nàng, về sau khi đan điền của nàng khỏi hẳn, mọi người cũng không quá nghi ngờ.
Nàng quả là tiểu cô nương thông minh, lanh lợi.