Sau khi lắp ghép hoàn thiện bộ xương khô, Phượng Khê nhặt linh kiếm lên, đặt vào tay bộ xương. Tiếp theo đó nàng quỳ xuống, chuẩn bị dập đầu nhận tội.
Kết quả, bộ xương khô lại rụng rời thành từng mảnh.
Phượng Khê: “…”
Nàng đành lắp ghép lại lần nữa.
Không thể không nói, chuyện gì cũng một lần lạ hai lần quen, lần này tốc độ lắp ghép của Phượng Khê nhanh hơn lần đầu nhiều.
Ghép xong, hai chân nàng mới chỉ khẽ cong, vẫn chưa kịp quỳ hẳn xuống, thì bộ xương khô đã bắt đầu run rẩy.
Phượng Khê vô thức đứng thẳng dậy.
Bộ xương hết run.
Phượng Khê vờ định quỳ xuống, bộ xương khô lại bắt đầu run rẩy.
Phượng Khê: “…”
Ý là không muốn nàng quỳ xuống á hả?
Là không muốn hay… không dám?
Phượng Khê không nhịn được nhìn về phía thanh kiếm gỗ bị nàng tùy tiện cắm trên mặt đất.
Ban nãy sau khi con hàng này rung vù vù, bộ xương khô mới rụng rời thành từng mảnh.
Có khi nào do bộ xương khô sợ thanh kiếm gỗ không nhỉ?
Nhớ lại phản ứng của những tàn kiếm trong Kiếm Trủng của Vạn Kiếm Tông, Phượng Khê cảm thấy suy đoán này rất có thể là sự thật.
Kiếm gỗ có địa vị phết đấy!
Trong thần thức của nàng vang lên giọng nói của quả cầu đen: “Chủ nhân, ngươi đừng dán vàng lên mặt nó nữa. Dẫu có địa vị đến đâu, thì hiện tại nó vẫn là một phế vật, một yêu tinh chuyên gây họa.”
“Đầu tiên suýt chút nữa khiến tàn kiếm trong Kiếm trủng sợ hãi, sau đó lại hại ngươi bị những bóng kiếm kia đuổi khắp tông môn, vừa rồi lại khiến bộ xương khô rụng rời thành từng mảnh.”
“Ta nói này, lỡ bộ xương khô thật sự bị nó dọa c.h.ế.t, thì ai sẽ trấn áp đám sương mù ở đây? Nói không chừng là ngươi đó, bởi chỉ ngươi mới biết bộ kiếm pháp kia mà.”
“Thế nên, thanh kiếm gỗ này chính là yêu tinh chuyên gây họa, nên ném nó vào trong Kiếm Trủng để nó tự sinh tự diệt thì hơn…”
Quả cầu đen nói một tràng dài, thanh kiếm bất chợt nhảy lên, đập cho quả cầu đen một cái đau điếng.
Quả cầu đen lập tức bị đập dẹp như bánh.
Nó lập tức câm miệng không nói nữa.
Lúc này, Phượng Khê bất ngờ phát hiện ra, sương mù đang chậm rãi tan biến.
Xem ra việc nàng đối luyện với bộ xương khô khá có hiệu quả.
Những người khác cũng phát hiện ra sự thay đổi này, trái tim vốn căng thẳng đã thả lỏng hơn phân nửa.
Hình Vu đắc ý nói: “Thấy chưa? Ta đã bảo mà, chúng ta luôn có thể tin tưởng tiểu sư muội. Chỉ cần có muội ấy, sẽ chẳng có vấn đề nào mà không giải quyết được cả.”
Mọi người đều cảm thấy lời hắn nói đúng, tiểu sư muội thật sự rất đáng tin cậy.
Lúc này, bốn người Tiêu Bách Đạo đã tiến vào rừng Sương Mù.
Nói đúng hơn là, họ đã tiến vào từ khoảnh khắc sương mù bao phủ.
Bởi họ biết, nếu họ không vào, sợ rằng đệ tử thân truyền của họ sẽ khó mà sống sót.
Tuy họ cũng bị sương mù hạn chế, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn mấy người Phượng Khê nhiều.
Có điều rừng Sương Mù quá lớn, muốn tìm được người không phải chuyện dễ dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-203.html.]
Trên đường đi, họ còn gặp một bầy yêu thú đang thực hiện sứ mệnh kéo dài dòng dõi.
Bốn người: “…”
Yêu thú trong rừng Sương Mù… cần mẫn thật!
Có một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu Hồ Vạn Khuê rồi biến mất, nhưng do mải sốt ruột tìm đồ đệ, nên ông ta cũng không quá để tâm.
Đi thêm một đoạn nữa, họ chạm mặt bầy yêu thú Kim Đan đang trên đường chạy trốn.
Bầy yêu thú Kim Đan: “…”
Đúng là xui xẻo tột cùng.
Vừa thoát khỏi một nha đầu biến thái, đã lại chạm mặt bốn Nhân tộc có tu vi Hóa Thần.
Chúng không có gan bỏ trốn, bèn đồng loạt quỳ xuống.
“Rống… rống… rống.”
Bốn người Tiêu Bách Đạo: “…”
Ồ, mấy con yêu thú này khá lễ phép đấy!
Người không biết còn tưởng được dạy dỗ, huấn luyện đàng hoàng ấy chứ!
Hồ Vạn Khuê hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy đệ tử thân truyền của bốn tông môn bọn ta không? Chúng đi đâu rồi?”
Bầy yêu thú Kim Đan thầm nghĩ: đâu chỉ nhìn thấy, chúng còn bị nàng nô dịch, tra tấn nữa kìa!
Nếu không động tác quỳ rạp của chúng nào có thành thục đến thế.
Chúng rống lên vài tiếng, sau đó đứng dậy bày ra tư thế dẫn đường.
Bốn người Hồ Vạn Khuê lập tức vui vẻ, đi theo bầy yêu thú Kim Đan đến vùng rìa khu vực trung tâm.
Trái tim bốn người đều trầm xuống.
Bọn nhãi ranh kia tiến vào khu vực trung tâm rồi ư?
Trong đó toàn yêu thú Nguyên Anh.
Chúng tiến vào chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t à?
Bốn người chẳng có tâm trạng đâu mà để ý đến bầy yêu thú Kim Đan đang run bần bật, mà sốt sắng tiến sâu vào khu vực trung tâm.
Sau đó, họ nhìn thấy cảnh tượng khiến họ phải trợn mắt, há hốc mồm.
Hai mươi mấy con yêu thú Nguyên Anh cúi gằm mặt, tinh thần cực kỳ uể oải.
Trong số các đồ đệ bảo bối của họ, có vài người đang bày trận, những người còn lại đều vây quanh Phượng Khê nịnh nọt hết lời.
“Tiểu sư muội không hổ là Trúc Cơ thiên phẩm, ngộ tính của muội thật sự hơn người.”
“Tiểu sư muội, khó trách thế kiếm của Vạn Kiếm Tông bọn ta cứ rượt đuổi muội mãi, hóa ra là do muội là kỳ tài kiếm thuật.”
“Tiểu sư muội, muội đâu chỉ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Ngay cả bộ xương khô cũng phải nhìn muội bằng con mắt khác…”
Ngay cả bốn người Mục Tử Hoài cũng liên tục khen ngợi, chẳng qua họ không có mặt mũi gọi “tiểu sư muội”, mà gọi là “Phượng Khê tiểu sư muội”.
Tiêu Bách Đạo vuốt râu, nói: “Ba vị, không thể không nói, miệng của đệ tử thân truyền ở ba tông môn các ngươi ngọt thật đấy.”
Ba người Bách Lý Mộ Trần: “…”
Đám nhãi ranh này!
Ngày thường chưa thấy chúng khen người làm sư phụ một câu nào đâu!