Lúc này, Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông lên tiếng: “Đây là trận cổ thượng pháp, sợ rằng phải mất vài hôm mới có thể phá giải được.”
Nghe vậy, Tiêu Bách Đạo bèn an ủi Phượng Khê: “Tiểu Khê, con thử tự cứu mình xem sao. Nếu thật sự không được, thì hãy cố chờ vài hôm, vi sư nhất định sẽ cứu con ra ngoài.”
Thật ra không cần Tiêu Bách Đạo dặn, Phượng Khê cũng đã bắt đầu nghĩ cách tự cứu mình rồi.
Thời buổi này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Nàng gọi kiếm gỗ ra, dùng thần thức điều khiển kiếm gỗ “đẽo” từng chút cục đá trên đầu nàng.
Không biết cục đá này được làm từ chất liệu gì, mà cực kỳ cứng rắn.
Kiếm gỗ đẽo một hồi lâu, mà chẳng có hiệu quả gì cả.
Khi Phượng Khê giãy dụa, cần cổ nàng cọ vào đá đến độ rách da.
m.á.u tươi thấm vào núi giả.
Núi giả phát ra luồng sáng cực mạnh, cảnh tượng trước mặt mọi người chợt thay đổi.
Nơi đây không còn là đất hoang nữa, mà là một hồ sen.
Rất nhiều củ sen mọc thò ra khỏi bùn, chúng trắng nõn như ngọc, tản ra mùi hương thanh mát.
Trong hồ không có lá sen, cũng không có hoa sen, chỉ có những củ sen trắng như tuyết.
Cố trưởng lão kinh ngạc thốt lên: “Đó là ngó sen bạch ngọc không hình không dạng.”
Vẻ mặt mọi người hiện rõ sự kinh ngạc, không ngờ đây lại là ngó sen bạch ngọc không hình không dạng.
Trước kia thứ này chỉ xuất hiện ở Nam Vực. Nghe nói chỉ một đoạn nhỏ đã có giá mười vạn linh thạch. Hơn nữa do số lượng ít hỏi, nên chỉ có vài tông môn lớn và thế gia đại tộc mới có thể ăn được.
Ấy thế mà, Huyền Thiên Tông lại phát hiện ra cả một hồ lớn!
Ối giời ạ. Trước kia họ còn chê cười Huyền Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi, bây giờ người ta đã trở mình rồi.
Đống ngó sen này, ước chừng có giá trị hơn một trăm nghìn vạn linh thạch.
Khi tất cả mọi người chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, họ chợt nghe thấy tiếng răng rắc.
Họ nhìn theo hướng âm thanh, thì thấy Phượng Khê đang gặm một chiếc ngó sen.
Thấy mọi người nhìn mình, vẻ mặt nàng tràn ngập sự hoang mang: “Ban nãy ta mất m.á.u nhiều quá, phải bồi bổ cho tốt.”
Mọi người: “…”
Thực ra là vì Thổ Linh căn trong đan điền của Phượng Khê liên tục tạo thành hình trái tim, khiến nàng có hơi bồn chồn, vì thế mới nhặt ngó sen lên gặm.
Ôi, không phải khen chứ, ngó sen này vừa giòn ngọt vừa mọng nước, còn ngon hơn cả linh quả.
Chẳng qua, lực chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển lên đống ngó sen. Sao ở đây lại có một hồ sen? Còn có ngó sen bạch ngọc không hình không dạng cực kỳ quý giá thế này nữa chứ?
Nước mắt Tiêu Bách Đạo chợt rơi như mưa, ông nói: “Ta biết rồi. Chắc chắn là các tiền bối trong tông sợ đám hậu bối bọn ta miệng ăn núi lở, nên mới để lại hồ sen này, để giúp bọn ta hóa giải cảnh lửa sém lông mày.”
“Tiếc là ta quá ngốc, mãi đến hôm nay mới phát hiện ra.”
“Lệ Hộ pháp, lần này phải đa tạ ngươi rồi. Nếu không ngờ ngươi, sợ rằng đến giờ ta vẫn chưa hay biết gì.”
Lệ Nam Thực bị dán nhãn người tốt: “…”
Trong lòng mấy người Hồ Vạn Khuê chua lòm. Đối với họ mà nói, tuy một trăm nghìn vạn không phải số tiền nhỏ, nhưng họ vẫn lấy ra được.
Chẳng qua, đây là tiền từ trên trời rơi xuống đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-162.html.]
Chỉ việc nhặt thôi đó!
Nào có ai chê tiền nhiều cơ chứ!
Trừ ghen tị ra, trong lòng Bách Lý Mộ Trần còn thầm cảm thán: Từ khi Tiêu Bách Đạo nhận Phượng Khê làm đồ đệ, vận may đột nhiên tăng vọt. Còn Hỗn Nguyên Tông ông ta lại trái ngược hoàn toàn, gần đây mọi chuyện đều không được thuận lợi.
Chẳng lẽ thật sự là do ông ta đã nhận Thẩm Chỉ Lan làm đồ đệ ư?
Tiêu Bách Đạo vui vẻ ra mặt, tâm trạng cực kỳ tốt.
Tốt đến mức nào á? Đến mức bây giờ ông nhìn Ma tộc cũng cảm thấy thuận mắt.
Đó đâu phải Ma tộc!
Đó là thần tài!
Đương nhiên, công thần lớn nhất vẫn là đồ đệ bảo bối của ông.
Người bình thường nào có ai nghĩ đến chuyện nhét đầu vào lỗ hổng núi giả cơ chứ!
Chỉ mỗi đồ đệ bảo bối của ông mới có ý tưởng sáng tạo này thôi!
Tiêu Bách Đạo lập tức sai người đào ngó sen, đương nhiên, không thể đào toàn bộ, mà phải giữ lại một chút để làm giống.
Hiếm khi ông hào phóng được một lần. Trong bữa tiệc tối đó, mỗi bàn đều có một đĩa ngó sen thái lát.
Mọi người nhìn chằm chằm lát ngó sen, thầm nghĩ: không thể không khen, đao pháp của đầu bếp ở Huyền Thiên Tông thật sự không chê vào đâu được.
Ngó sen thái còn mỏng hơn cánh ve.
Chẳng qua, lão già keo kiệt Tiêu Bách Đạo kia có thể “hào phóng” đến mức này đã là không tệ rồi.
Tốt xấu gì cũng cho họ nếm thử hương vị.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Phượng Khê bắt đầu bán đấu giá ngó sen bạch ngọc không hình không dạng.
Mọi người: “…”
Hóa ra đĩa ban nãy là đồ ăn thử à?
Để dụ dỗ họ mua ngó sen đúng không?
Chẳng qua, nếu vùng Nam Vực đã tôn sùng ngó sen bạch ngọc không hình không dạng là đồ cao cấp, thì chứng tỏ thứ này là đồ tốt.
Mua chút về cũng không sao.
Nhưng không thể đưa ra giá quá cao, tránh bị thiệt.
Ban đầu mọi người đều nghĩ vậy, nhưng sau khi nghe Phượng Khê lải nhải một hồi, mọi người bèn bị tẩy não.
Tuy số lượng ngó sen không ít, nhưng chu kỳ sinh trưởng của thứ này rất dài, lứa tiếp theo còn không biết phải chờ đến bao giờ.
Huyền Thiên Tông còn muốn bán phần lớn ngó sen cho vùng Nam Vực nữa chứ!
Thế chẳng phải, số lượng mà họ có thể mua được lại càng ít đi ư?
Vì thế, mọi người sôi nổi tăng giá.
Thậm chí vì để giành suất mua mà còn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Kết thúc buổi đấu giá, Huyền Thiên Tông thu chừng hai trăm nghìn vạn lợi nhuận ròng.
Mà họ mới chỉ bán một nửa số ngó sen thôi đấy.