Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-04-23 01:45:41
Lượt xem: 406
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-04-23 01:45:41
Lượt xem: 406
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Hôm nay, đoàn người đã tới trước cổng Huyền Thiên Tông.
Phượng Khê lề mề mãi mới chịu xuống khỏi phi thuyền của Ngự Thú Môn.
Vừa đặt chân xuống đất, hai đầu gối nàng đã khuỵu xuống, rồi trượt dài chừng ba trượng.
Mọi người giật mình kinh ngạc.
Phượng Khê tu luyện công pháp gì mà thần kỳ thế?
Tiêu Bách Đạo vui vẻ giải thích: “Nha đầu Tiểu Khê cực kỳ cung kính với tổ sư gia. Mỗi lần ra vào tông môn đều sẽ quỳ lạy. Có lẽ lần này con bé quá kích động, nên biên độ của động tác mới hơi lớn.”
Phượng Khê: “…”
Nàng cung kính dập đầu lạy ba cái, rồi nói: “Tổ sư gia ở trên cao, đệ tử Phượng Khê hành lễ với ngài. Hôm nay có khách quý ghé chơi, theo lý thì đệ tử nên làm trọn lễ nghĩa chủ nhà, để khách khứa có cảm giác Huyền Thiên Tông ta như nhà mình.”
“Nhưng ngài cũng biết hoàn cảnh hiện tại của Huyền Thiên Tông ta rồi đấy, ngày thường đệ tử vẫn luôn bổ Tích Cốc đan thành tám phần mà uống, làm gì có cơm ngon rượu ngon để chiêu đãi khách quý cơ chứ!”
“Ôi! Thế nên đệ tử định không về tông môn ngay, mà đi tới vùng Cực Băng săn thú, kiếm vài thứ tốt về thêm món cho khách quý.”
Mọi người: “…”
Nếu chờ nàng mang đồ ăn từ vùng Cực Băng về, có lẽ họ sẽ c.h.ế.t đói mất thôi.
Tiêu Bách Đạo lạnh mặt nói: “Tiểu Khê, con chớ nói bậy! Dù chúng ta có nghèo đến đâu, dù phải buộc chặt lưng quần cũng không thể để khách khứa chờ lâu được.”
Mọi người: “…”
Tiêu Bách Đạo ơi Tiêu Bách Đạo, sao ông càng ngày càng không biết xấu hổ thế!
Hồ Vạn Khuê ho khan vài tiếng: “Lão Tiêu, không cần cơm ngon rượu ngon gì đâu. Ta nghe nói thịt hun khói của Huyền Thiên Tông các ông không tệ, để bọn ta ăn món này cũng được.”
Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự hổ thẹn: “Khiến mọi người chê cười rồi. Nhưng bọn ta thật sự không còn cách nào khác, đều tại cuộc sống quá khó khăn.”
“Chẳng qua mọi người cứ yên tâm, riêng thịt hun khói thì tông môn ta lo được. Nào, mời mọi người vào trong.”
Mọi người đi phía trước, Phượng Khê tung ta tung tăng theo sau.
Đến vùng Cực Băng á?
Còn lâu nhé!
Nàng chỉ muốn cho Tiêu Bách Đạo một bậc thang, tránh cho ông phùng má giả làm người mập, sau khi xong việc lại đau lòng mà thôi.
Chẳng qua hình như thịt hun khói cũng không còn nhiều, lát nữa nàng sẽ dặn đầu bếp cho thêm nhiều muối chút vậy.
Nhạt quá thì đâu thể ăn dè được!
---
Lâu lắm rồi Huyền Thiên Tông không đón tiếp khách khứa với quy mô lớn thế này, tuy không đến mức luống cuống tay chân, nhưng khổ nỗi… túi rỗng quá, không biết lấy gì để đón tiếp.
Linh quả á?
Không có!
Đừng thấy Phượng Khê hễ rảnh rỗi là lại lấy một hai quả ra gặm, tất cả số linh quả đó đều nhờ nàng tự đi… hóa duyên mà có được đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-160.html.]
Trong tông môn chỉ có vài cây linh quả cấp thấp, nếu đặt ở tông môn khác, sợ rằng đến linh thú cũng lười liếc mắt một cái.
Điểm tâm cũng chỉ ở mức tạm ổn, chẳng có món gì đặc sắc cả.
Khi tiệc được dọn lên, trừ cháo hải sản mà Phượng Khê tài trợ còn tạm chấp nhận được, thì những món khác đều khiến người ta cạn lời.
Có người tò mò gắp một miếng thịt hun khói, sau đó vội vàng uống hết một bát nước to.
Mặn chát!
Khi đi tới khách xá để nghi ngơi, họ càng trợn tròn mắt hơn.
Xà nhà và vách tường như thể vừa được “vá” lại, trong phòng trừ một chiếc giường gỗ và một bộ bàn ghế, thì chẳng còn gì khác.
So sánh với khách xá của Hỗn Nguyên Tông, thì nơi này trông giống hệt ổ chó.
Cuối cùng mọi người cũng thấu hiểu vì sao sư đồ Tiêu Bách Đạo lại thích “rút lông dê” đến vậy, bởi Huyền Thiên Tông thật sự quá nghèo.
Sáng hôm sau, Tiêu Bách Đạo vốn định mời mấy người Lệ Nam Thực phẩm trà luận đạo, nhưng Lệ Nam Thực lại đưa ra đề nghị muốn đi dạo.
Tiêu Bách Đạo sầu c.h.ế.t đi được.
Ngự Thú Môn người ta có thể dẫn khách đến xem linh thú, có thể đến tham quan phòng luyện đan.
Hỗn Nguyên Tông càng không cần phải nói, người ta của cải phong phú, chỉ bừa một chỗ cũng đáng để tham quan.
Nhưng Huyền Thiên Tông có gì?
Đến xem thần thú trấn phái á?
Thôi dẹp đi!
Thấy thần thú trấn phái nhà ai bị xích như chó chưa?
Tu vi còn bị tụt giảm đến kỳ Nguyên Anh nữa chứ!
Dẫn khách đến xem để mất mặt xấu hổ hơn à?
Đến thăm phòng luyện đan á?
Thăm làm gì cái phòng luyện đan chỉ có đôi ba cái lò ấy.
Cuối cùng, Tiêu Bách Đạo chỉ đành đưa mọi người tới vách tường phía trước Vạn Kiếm Bích, cả tông môn chỉ còn nơi này là có chút thể diện.
Hơn nữa phía trên còn có thần tích “Huyền Vũ chúc phúc”.
Quả nhiên, mọi người cảm thấy rất hứng thú với dòng chữ kia, đều nghển cổ lên nhìn.
Chưởng môn Hồ Vạn Khuê của Ngự Thú Môn cảm thán: “Không hổ là Thiên Đạo chúc phúc. Mọi người xem, mỗi nét trên dòng chữ kia đều ẩn chứa sự ảo diệu khôn cùng.”
Chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy. Không chỉ nét bút ảo diệu, mà độ lớn nhỏ của bốn chữ này cũng ẩn chứa huyền cơ.”
“Mọi người xem, rõ ràng hai chữ chúc phúc to hơn hai chữ còn lại, mục đích là để làm nổi bật hai chữ “chúc phúc”.”
Đám người Lệ Nam Thực cũng sôi nổi phát biểu ý kiến, mỗi nét trong bốn chữ kia đều bị họ phân tích ra đủ loại hàm nghĩa thâm ảo.
Phượng Khê - người tự tay viết ra bốn chữ này: “…”
Quân Văn - người biết rõ sự thật: “…”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.