Thẩm Chỉ Lan tức đến nghiến răng.
Nhưng trong chuyện này, nàng ta đuối lý thật, nên chỉ có thể cúi đầu im lặng, còn trong lòng thì đã hận c.h.ế.t Phượng Khê rồi.
Đúng là niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác.
Trái ngược hoàn toàn với nàng ta, giờ đây tâm trạng Phượng Khê cực kỳ vui vẻ.
Hôm nay nàng vẫn là nhãi con sáng nhất hiện trường.
Không phục thì lên đây đấu tay đôi!
Ngay khi con hàng này đang đắc ý, trong thần thức chợt vang lên giọng nói chua lòm của quả cầu đen: “Chủ nhân, chúc mừng ngươi lại nhận thêm một bảo bối. Hừ! Về sau tay trái ngươi cầm cờ chiêu hồn, tay phải ngươi cầm kiếm gỗ, quả là tiên khí bay bay.”
Phượng Khê: “…”
Con mẹ nó chứ tiên khí bay bay!
Trông giống như hình tượng của một thầy bói lừa đảo thì có!
Trong lúc Phượng Khê đang cạn lời, Lệ Nam Thực chợt cất tiếng: “Phượng Khê, tuy ta đã được nghe kể lại chuyện ở thành Vô Danh, nhưng có một vài chi tiết, ta vẫn chưa hiểu rõ lắm. Ngươi có thể kể chi tiết cho ta nghe không?”
Phượng Khê gật đầu: “Được chứ! Ngày đó, sau khi bọn ta tiến vào thành Vô Danh…”
Nói đến đây, vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ đau khổ, cơ thể co rúm lại.
“Lệ Hộ pháp, hiện tại đan điền của ta cực kỳ đau đớn, chờ ta nghỉ ngơi một lát rồi kể cho ngài nghe sau nhé?”
Thấy thế, Lệ Nam Thực cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Phượng Khê được mọi người nâng về phòng dành cho khách, những người khác cũng đều quay về phòng mình nghỉ ngơi. Bởi trong khoảng thời gian này, bất kể là các đệ tử tham gia thí luyện hay nhóm quần chúng hóng hớt thì cũng đều rất mệt mỏi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng Phượng Khê chỉ còn lại bốn sư đồ họ.
Phượng Khê nói với Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ yên tâm đi, con không sao. Con sợ kể không khớp với những gì mọi người đã kể trước đó, nên mới viện cớ cơ thể khó chịu.”
“Khi ấy bên ta đã kể gì với Ma tộc thế ạ?”
Lúc này Tiêu Bách Đạo mới thở phào nhẹ nhõm, ông thuật lại lời kể của Tần Thời Phong cho nàng nghe.
Phượng Khê gật đầu: “Vậy con hiểu rồi. Sư phụ ơi, con phát hiện ra một bí mật cực kỳ, cực kỳ lớn luôn nhé…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-156.html.]
Phượng Khê lập tức kể lại chuyện hang sâu, đương nhiên, có vài chuyện không thể kể, nàng sẽ lược bớt.
Chỉ nói sau khi thanh kiếm của nàng bay vào tay bộ xương khô, nàng lập tức bị truyền tống ra ngoài.
Tiêu Bách Đạo cực kỳ khiếp sợ: “Ý của con là, trận pháp dưới hang sâu trấn áp một loại sương mù màu xám? Bướm Đêm Mắt Người và Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh đều từ trong đó chạy ra á?”
Sau khi nhận được câu trả lời của Phượng Khê, Tiêu Bách Đạo nói: “Chuyện này quan trọng, ta phải gọi mấy người Bách Lý chưởng môn tới đây ngay.”
Chỉ chốc lát sau, ba người Bách Lý chưởng môn đã có mặt.
Phượng Khê kể lại chuyện hang sâu thêm lần nữa.
Vẻ mặt ba người cũng cực kỳ hoảng hốt.
Tuy họ không biết làn sương màu xám kia là thứ gì, nhưng nếu đã có thể biến Phượng Khê biến thành trạng thái hồn phách, hơn nữa còn có trận pháp trấn áp, chứng tỏ nó không phải thứ tốt đẹp gì cho cam.
Theo lý thì, thân là chưởng môn của bốn môn phái lớn, họ sẽ biết không ít bí mật. Nhưng sự thật thì không phải thế.
Trước đó, Vân Tiêu Tông là tông môn lớn nhất khu vực Bắc Vực, bất kể là tài nguyên hay điển tịch, thì đều nằm trong tay Vân Tiêu Tông.
Từ khi Vân Tiêu Tông bị diệt môn, rất nhiều điển tịch cũng biến mất theo.
Vì thế, tư liệu lịch sử của khu vực Bắc Vực bị thiếu hụt rất nhiều.
Thật ra họ không hề nghi ngờ Phượng Khê nói dối, bởi Phượng Khê đã xây dựng một hình tượng quá tốt.
Dù là Bách Lý Mộ Trần cũng không có bất cứ nghi ngờ gì. Tuy ông ta biết Phượng Khê tham tiền, ranh mãnh, vô liêm sỉ, mặt dày,… nhưng nàng biết nặng nhẹ, sẽ không nói dối trong những chuyện quan trọng thế này.
Phượng Khê do dự một lát, rồi nói: “Sư phụ, ba vị chưởng môn, ta có một suy đoán, nhưng không biết có nên nói hay không.”
Hồ Vạn Khuê đáp: “Nha đầu này, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì con cứ nói ra, đâu cần kiêng dè như thế.”
Lúc này Phượng Khê mới nói: “Theo suy đoán của ta, trong tay bộ xương khô kia vốn có một thanh kiếm, nhưng kiếm đâu? Nó đâu thể tự mọc chân chạy mất đúng không?”
“Ta có nghe một vài người ở Hỗn Nguyên Tông kể lại rằng, sau khi Thẩm Chỉ Lan lấy được Phi Hồng Kiếm, kiếm sơn bắt đầu xảy ra một số chuyện quỷ quái, có tiếng nức nở, còn có bóng quỷ thoắt ẩn thoắt hiện.”
“Vì thế, ta cảm thấy, Phi Hồng Kiếm mà Thẩm Chỉ Lan lấy được, vốn là kiếm trong tay bộ xương khô kia.”
“Về phần nàng ta vô tình hay cố ý lấy kiếm, thì phải thẩm vấn kỹ mới biết được. Nếu vô tình thì thôi, cùng lắm cũng chỉ chứng tỏ nàng ta là sao chổi. Nhưng nếu nàng ta cố ý, thì vấn đề lớn rồi.”
“Nàng ta thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Ma tộc, bởi phía dưới không chỉ có xương cốt của Nhân tộc ta, mà còn có rất nhiều xương cốt của Ma tộc. Điều này chứng tỏ, sương mù màu xám kia là thứ trí mạng với cả Nhân tộc lẫn Ma tộc.”
“Đương nhiên, ta và Thẩm Chỉ Lan có thù oán, trong lời nói của ta khó tránh khỏi xen lẫn chút cảm xúc cá nhân. Đúng sai thế nào, các vị tự cân nhắc đi!"