Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:29:03
Lượt xem: 109
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymGeQzV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Trái tim Tiêu Bách Đạo đau như bị d.a.o cắt.
Tiểu đồ đệ ban nãy còn nhảy nhót tung tăng, giờ đây tính mạng đang treo trên sợi tóc.
Dều tại người làm sư phụ là ông không thể bảo vệ cho nàng.
Nếu sớm biết thế này, ông đã chủ động ký khế ước với cờ Càn khôn, tránh cho tiểu đồ đệ phải chịu kiếp nạn này.
Mấy người Giang Tịch, Quân Văn và Hình Vu cũng rơi nước mắt như mưa.
Tiểu sư muội bị sét đánh thành thế này, sợ rằng thật sự không cứu nổi nữa.
Gương mặt đám người Hồ Vạn Khuê cũng lộ rõ vẻ đau lòng, tiếc thương.
Phượng Khê là một đứa trẻ tốt, tiếc là số mệnh của nàng quá khổ.
Đầu tiên là đan điền bị thương nặng, vất vả lắm mới có xíu chuyển biến tốt đẹp, thì lại bị sét đánh.
Đúng là người tốt không được sống thọ mà!
Ngay cả Ứng Phi Long và Tư Huyền cũng chìm trong cảm giác bi thương.
Nhưng trong mắt Thẩm Chỉ Lan lại tràn ngập sự hưng phấn. Cuối cùng tiện nhân Phượng Khê cũng c.h.ế.t rồi!
Đáng đời!
Nàng nên c.h.ế.t từ lâu rồi mới phải!
Lộ Tu Hàm đứng bên cạnh nàng ta cũng cực kỳ phấn khích, c.h.ế.t thì tốt!
Đáng lý ra, nàng phải c.h.ế.t từ hôm tổ chức lễ nhận đồ đệ rồi.
Chẳng ai biết rằng, lúc này Phượng Khê đang bay lơ lửng giữa không trung, nhìn thân thể cháy đen của mình với vẻ mặt ngơ ngác.
Ơ, sao nàng lại thành A Phiêu nữa rồi?
Tuy lúc trước nàng có hoài niệm những ngày tháng làm A Phiêu thật đó, nhưng bây giờ nàng có hoài niệm nữa đâu.
Không đúng, lần này không giống lần trước.
Lần trước là toàn bộ thể xác và linh hồn nàng đều biến thành A Phiêu, nhưng bây giờ hình như là hồn phách rời thân thể.
Đừng bảo do nàng xuyên sách, nên mới bị như này đấy nhé?
Có khả năng lắm chứ!
Trong cờ Càn Khôn có một cơ duyên của Thiên Đạo, rất có thể Thiên Đạo đã thông qua cơ duyên này, cảm ứng được nàng.
Thế nên mới sai thiên lôi đánh nàng hồn phi phách tán.
Thôi xong rồi, lần này toang thật rồi!
Có lẽ bộ xương khô trong hang sâu kia sẽ có cách. Hay nàng bay qua đó xem sao?
Nhưng nàng lại phát hiện, linh hồn không thể cách cơ thể quá xa. Quả nhiên, tình huống lần này khác hoàn toàn lần trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-155.html.]
Lúc này, trong đan điền của Phượng Khê, năm Linh căn đan thành hình ngôi sao, một luồng linh lực dịu dàng lập tức lan truyền khắp cơ thể nàng.
“Phượng Khê” đang bay đột nhiên bị một lực hút cực mạnh hút vào trong cơ thể.
Một lát sau, nàng mở mắt ra: “Sư phụ.”
Tiêu Bách Đạo vui mừng khôn xiết, trái tim vốn treo lơ lửng cuối cùng cũng quay về vị trí cũ.
Lúc này Phượng Khê cũng “nhìn” thấy trận sao trong đan điền, chẳng qua do Thổ Linh căn quá yếu, nên trận sao có hơi nghiêng.
Nàng suy đoán, có lẽ việc linh hồn nàng quay về có liên quan đến trận sao này. Rất có thể trận sao này đã giúp nàng giấu diếm Thiên Đạo, nếu không thì có khi tia thiên lôi thứ hai đã bổ xuống từ lâu rồi.
Trong lúc nàng nghĩ ngợi, trận sao đã tản ra.
Năm Linh căn bắt đầu lao vào đánh nhau.
Đan điền của Phượng Khê co rút, cực kỳ đau đớn.
Phượng Khê: “…”
Lũ khốn nạn này!
Dưới cái nhìn chăm chú của Phượng Khê, cuối cùng năm Linh căn cũng dừng lại.
Nàng rút thần thức ra khỏi đan điền, căm tức nói: “Lệ Hộ pháp, cờ Càn Khôn do ngài mang tới. Ta đang yên đang lành bị nó hút vào, bây giờ lại bị nó cưỡng chế ký khế ước, thay nó chắn lôi kiếp. Chẳng lẽ ngài không định giải thích gì với ta ư?”
Ánh mắt Lệ Nam Thực khẽ lóe lên: “Phượng Khê, lời này của ngươi sai rồi. Ta đã nói từ trước, nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Nhân tộc các ngươi đừng oán trách Ma tộc bọn ta. Nếu ngươi muốn có lời giải thích, thì đến tìm Bách Lý chưởng môn mà đòi. Bởi nếu không tại Thẩm Chỉ Lan nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, thì ngươi đã chẳng phải chịu liên lụy.”
Nghe vậy, Phượng Khê nhìn về phía Bách Lý Mộ Trần: “Bách Lý chưởng môn, Lệ Hộ pháp nói đúng. Chỗ tốt đều bị Thẩm Chỉ Lan chiếm, nhưng nàng ta lại không muốn chắn lôi kiếp thay cờ Càn Khôn, nên mới khiến ta bị vạ lây. Có phải ngài nên cho người bị hại là ta một lời giải thích không?”
Tiêu Bách Đạo lập tức hùa theo: “Tiểu Khê nói đúng. Con bé bị Thẩm Chỉ Lan liên lụy. Hỗn Nguyên Tông các ngươi nhất định phải bồi thường cho đồ nhi ta. Đúng rồi, lần trước các ngươi còn nợ đồ nhi ta tận chín nghìn vạn linh thạch đấy. Bây giờ trả luôn một thể đi!”
Bách Lý Mộ Trần: “…”
Từ nay đừng gọi là Tiêu Bách Đạo nữa, đổi tên thành Tiền Xuyên Tử (xâu tiền) luôn đi!
Hai bên lập tức tranh luận, cãi qua cãi lại một hồi lâu.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng Lệ Nam Thực cực kỳ khinh thường.
Ông ta tới chuyến này, tuy chẳng thu hoạch được mấy thứ tốt, nhưng cũng đã hiểu được đại khái tình hình hiện tại của Nhân tộc.
Nhân tộc đang chia năm sẻ bảy, chẳng đoàn kết gì cho cam.
Tuy ông ta có hơi đau lòng khi tổn thất một lá cờ Càn Khôn, nhưng nếu có thể lợi dụng chuyện này để gây mâu thuẫn giữa Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Tông thì cũng không tệ.
Tốt nhất là trực tiếp trở mặt thành thù thì càng tốt.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là: Phượng Khê chợt cất tiếng: “Sư phụ, tuy Thẩm Chỉ Lan bất nhân, nhưng con không thể bất nghĩa, không thể vì chút chuyện cỏn con này mà làm ảnh hưởng đến tình nghĩa hai tông môn chúng ta.”
“Vả lại, tốt xấu gì con cũng ký khế ước với cờ Càn Khôn, cũng coi như chiếm hời rồi. Vì thế, chúng ta bỏ qua chuyện này đi thôi, coi như con xui xẻo.”
Nghe nàng nói vậy, rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều giơ ngón tay cái.
Khó trách nha đầu Phượng Khê được tôn là tấm gương của Nhân tộc.
Nhân phẩm chẳng có gì để bàn cãi.
So ra thì Thẩm Chỉ Lan quá ích kỷ, kém xa Phượng Khê.