Trong gian phòng đá của Phượng Khê, linh lực trở nên hỗn loạn, mặt đất không ngừng rung lắc, thi thoảng còn phát ra những âm thanh chói tai.
Nhưng Phượng Khê vẫn chìm đắm trong quá trình ngộ đạo, chẳng hề bị các yếu tố bên ngoài quấy nhiễu.
Cờ Càn Khôn tức hộc m.á.u, nói: “Phượng Khê, sư phụ ngươi c.h.ế.t rồi!”
Phượng Khê đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn ngập tức giận: “Nếu ngươi lại lấy sư phụ ta ra làm trò đùa, ta sẽ chơi c.h.ế.t ngươi!”
Cờ Càn Khôn đắc ý nói: “Ta vốn tưởng ngươi bách độc bất xâm cơ, hóa ra cũng chỉ là hạng đàn bà ngu xuẩn mềm lòng mà thôi.”
Ánh mắt Phượng Khê thoáng lóe lên: “Ngươi tắt màn hình hiển thị rồi đúng không?”
“Sao ngươi biết?”
Phượng Khê cười nhạt: “Loại người vờ vịt, giả tạo như ngươi, tất nhiên sẽ không để người khác nhìn thấy khía cạnh xấu xí của mình rồi. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Cờ Càn Khôn lạnh giọng đáp: “Ngươi giao bút Sơn Hà Càn Khôn cho ta, ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Nếu không, ta sẽ ném ngươi vào trận pháp, để ngươi c.h.ế.t thẳng cẳng, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Lúc trước Phượng Khê đã suy đoán cờ Càn Khôn và bút Sơn Hà Càn Khôn có liên quan, bởi hai cái tên đó rất dễ liên tưởng.
Không ngờ, suy đoán của nàng lại là sự thật.
Vốn nàng cảm thấy chuyện bản thân nhớ thương con gà mái già đẻ trứng vàng - Cờ Càn Khôn là có hơi thất đức, nhưng giờ nàng đã chẳng còn chút gánh nặng tâm lý nào nữa.
Bởi hóa ra nàng và nó đều đang hướng về phía nhau.
Phượng Khê cong môi cười: “Được thôi, vừa hay ta đang muốn c.h.ế.t đây!”
“Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chuyện. Sở dĩ cờ Càn Khôn có thể sinh ra linh trí, trừ yếu tố cấp bậc của ngươi, còn có một yếu tố quan trọng khác, đó là sức mạnh tín ngưỡng của thú trận pháp và yêu thực trận pháp. Nếu ngươi nhốt ta ở trong cờ Càn Khôn, ta đảm bảo, toàn bộ sức mạnh tín ngưỡng đó sẽ biến thành oán niệm.”
“Ngươi thử cảm nhận xem, có phải đã có một chút thay đổi không?”
Cờ Càn Khôn hoảng hốt nhận ra, ấy thế mà tu vi của nó đã yếu đi một chút.
Nói cách khác, lời Phượng Khê nói là sự thật.
Nàng đã khiến một vài thú trận pháp và yêu thực trận pháp nảy sinh oán niệm với nó.
Nếu mất đi sức mạnh tín ngưỡng, thì nó cũng sẽ sớm biến mất thôi.
Trong khoảnh khắc này, cờ Càn Khôn chợt bừng hiểu.
Phượng Khê là một tai họa, là đại họa.
Tuyệt đối không thể để nàng ở lại bên trong cờ Càn Khôn.
Dù phải từ bỏ Bút Sơn Hà Càn Khôn, cũng tuyệt đối không thể giữ nàng lại.
Nhưng ngay khi nó định đưa Phượng Khê ra ngoài, nàng lại nói: “Tạm thời ngươi đừng vội đưa ta ra ngoài, ta còn một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-153.html.]
Cờ Càn Khôn nghi hoặc hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
Phượng Khê thờ ơ đáp: “Trước khi nói chuyện đó, chúng ta nói một chuyện khác trước. Ngươi có nghĩ tới chưa, sau khi chuyện lần này chấm dứt, ngươi sẽ phải đối diện với điều gì? Chắc chắn là một giấc ngủ vô tận rồi.”
“Bởi Ma tộc và Nhân tộc luôn đấu đá không c.h.ế.t không thôi, họ sẽ không dễ dàng hợp tác để mở ngươi ra thêm lần nữa đâu. Sự tồn tại của ngươi cũng đâu có khác cái c.h.ế.t là bao.”
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cờ Càn Khôn biết, những lời Phượng Khê nói là thật.
Ít nhiều gì thì trong lòng nó cũng có chút mất mát.
Nó cười lạnh: “Ngươi bớt nói nhảm đi, chuyện quan trọng mà ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì?”
Phượng Khê chậm rãi nói: “Không vội, ta còn một chuyện khác muốn nhắc nhở ngươi. Thẩm Chỉ Lan nổi tiếng là sao chổi, mỗi lần nàng ta nhận được cơ duyên, thì y như rằng, người bên cạnh nàng ta, thậm chí là cả tông môn nàng ta đều sẽ gặp xui xẻo.”
“Cho nên, một khi nàng ta nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, thì chắc chắn ngươi cũng sẽ gặp xúi quẩy cho xem. Nếu không tin, ngươi có thể đọc ký ức của đệ tử Nhân tộc để kiểm chứng lời ta nói.”
Ngoài miệng cờ Càn Khôn mắng Phượng Khê bịa đặt vô căn cứ, nhưng nó lại lén lút đọc ký ức của đám người Mục Tử Hoài.
Sau đó, lòng nó dần trở nên bất an.
Nó sốt ruột hỏi: “Ngươi nhanh nói chuyện quan trọng kia đi, nếu không ta sẽ lập tức đá ngươi ra ngoài.”
Phượng Khê nở một nụ cười cực kỳ xán lạn: “Nếu ngươi không muốn chìm vào giấc ngủ vô tận, nếu ngươi muốn thoát khỏi vận đen mà Thẩm Chỉ Lan mang lại, thì hãy ký khế ước với ta đi! Vừa hay làm bạn với Bút Sơn Hà Càn Khôn!”
Cờ Càn Khôn tức đến bật cười.
Nàng rào trước đón sau, hóa ra là để làm tiền đề cho mục đích cuối cùng này đây!
Muốn ký khế ước với nó á?
Không có cửa đâu!
Cửa sổ cũng không có!
Đúng là mơ tưởng hão huyền!
Ngay khi nó đang định châm chọc, sỉ vả Phượng Khê một hồi, thì nghe nàng nói: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối. Nhưng sau khi rời khỏi đây, ta cũng không biết bản thân sẽ nói gì với Ma tộc nữa. Chẳng hạn như: ngươi tiết lộ thiên cơ dẫn tới lôi kiếp, tốt nhất nên ném ngươi vào Ma Uyên Vạn Trượng, tránh cho phải chịu liên lụy.”
“Lại chẳng hạn như: bản thân ngươi chính là cơ duyên lớn nhất, chỉ khi ném ngươi vào lò luyện thật lâu, mới có thể nhận được cơ duyên này…”
Lúc này, nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài kinh ngạc phát hiện ra, cờ Càn khôn đã biến thành màu xanh lục.
Cờ Càn Khôn thật sự tức c.h.ế.t rồi!
Nó chẳng hề nghi ngờ lời nói của Phượng Khê.
Bởi ngay cả thú trận pháp và yêu thực mà nàng cũng có thể tẩy não, thì đoán chừng đám Ma tộc ngu ngốc kia sẽ thật sự tin tưởng lời nói dối mà nàng bịa ra.
Nhưng bảo nó ký khế ước với nàng á?
Làm thế thì nhục nhã lắm.