Nàng muốn bóp c.h.ế.t bản thân của quá khứ!
Nhận con gì không được, sao lại nhận một con yêu tinh chuyên gây họa thế này!
Nàng vốn định giấu đống linh thạch mà nàng đã hấp thụ hết linh lực vào trong núi linh thạch, làm thế thì nhìn từ bên ngoài khó mà phát hiện, có thể giấu diếm được một thời gian.
Nhưng giờ thì hay rồi, Thôn - hiểu chuyện - Hỏa Hưu trực tiếp khoét ra một lỗ hổng, chỉ cần là người có mặt đều có thể nhận ra là linh thạch bị thiếu.
Quả cầu đen hiến kế cho Phượng Khê, bảo nàng nhét thêm… đá vào giữa đống linh thạch.
Phượng Khê từ chối.
Bởi trước đó nàng đã nhét đá vào nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm, nếu lần này còn làm nữa thì mọi người biết là nàng ngay.
Nàng suy nghĩ một lát, khóe môi khẽ cong lên.
Vừa nhìn vẻ mặt xảo trá này của nàng, quả cầu đen lập tức biết nàng đang có ý xấu!
“Có lẽ lúc này sứ đoàn Ma tộc đã tới rồi nhỉ? Các ngươi nói xem, để họ gánh cái nồi này có được không?”
“Lát nữa khi chúng ta rời đi, Hỗn Cầu, ngươi hãy thả chút ma khí lên trên núi linh thạch. Nhất định phải thả ít thôi, để ma khí cực nhạt, nhạt đến độ phải tìm kỹ mới phát hiện ra ấy.”
“Dù sao chắc chắn đám Ma tộc tới chuyến này cũng không có ý đồ tốt gì, đâu thiếu một tội này đâu!”
Thôn Hỏa Hưu cảm thấy bản thân đã gây ra họa lớn, thế nên muốn bù đắp một chút. Trên gương mặt ngu xuẩn của nó hiện vẻ sùng bái: “Chủ nhân, ngươi thông minh quá đi mất thôi. Chỉ mỗi ngươi mới có thể nghĩ ra cách thất đức không phải người này!”
Phượng Khê: “… Lần sau ngươi đừng ăn linh thạch nữa! Để ta mua chút óc heo cho ngươi bồi bổ!”
Lúc này, quả cầu đen nói: “Chủ nhân, có phải ngươi đã xem nhẹ một vấn đề quan trọng rồi không? Ngươi định làm thế nào để rời khỏi bảo khố một cách vô thanh vô tức?”
“Nếu ngươi nghênh ngang ra ngoài, hoặc ngang nhiên gọi người thả ra, thì ta thấy ngươi không cần ném nồi làm gì cho mất công.”
Phượng Khê: “…”
Đúng vậy!
Bây giờ nàng không phải A Phiêu, nàng ra ngoài bằng cách nào đây?
Hoài niệm những ngày tháng làm A Phiêu quá!
Vừa có thể quang minh chính đại nghe lén góc tường!
Vừa có thể đi xuyên qua bất cứ nơi nào mà không bị cản trở!
Muốn đi đâu thì đi đó!
Con hàng này lập tức nảy ra một suy nghĩ: nếu muốn làm A Phiêu là có thể làm A Phiêu, muốn làm người là có thể làm người thì tốt quá!
Không biết bộ xương khô kia đã dùng cách gì để nàng biến lại làm người nhỉ?
Nếu biết, nàng sẽ bắt vài con bướm đêm mắt người nhốt trong nhẫn trữ vật, đợi đến lúc muốn biến thành A Phiêu thì bóp nát một con, quá sảng khoái!
Ngu rồi!
Lần này đến hang sâu, nàng thế mà chẳng mang “đặc sản” gì về cả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-131.html.]
Cứ thế tay không mà về!
Ơ? Từ đã, hình như nàng có mang về một chiếc sừng yêu thú!
Phượng Khê lập tức lấy chiếc sừng yêu thú kia ra, cẩn thận ngắm nghía.
Thấy Thôn Hỏa Hưu đứng cạnh, nàng tiện tay đặt sừng lên đầu nó.
Không thể không nói, trông rất hợp, cứ như cái sừng vốn nên ở trên đầu Thôn Hỏa Hưu vậy.
Có thêm sừng, Thôn Hỏa Hưu oai phong hơn trước kia nhiều!
Sau đó, Thôn Hỏa Hưu ngất lịm đi.
Phượng Khê hoảng sợ, kết quả sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, nàng phát hiện con hàng này thế mà… ngủ mất!
Ăn no là ngủ ngay, đúng là đồ không tim không phổi!
Và rồi nàng vô thức nhận ra… Thôn Hỏa Hưu đã nằm trên mặt đất rồi, nhưng chiếc sừng nàng đặt trên đầu nó không hề rơi xuống.
Nàng dùng sức kéo ra, nhưng không thể kéo được.
Trái lại còn khiến Thôn Hỏa Hưu bị đau, nó khẽ hừ nhẹ hai tiếng.
Phượng Khê khó tin phát hiện: chiếc sừng đã gắn chặt vào đầu Thôn Hỏa Hưu.
Nếu người không biết còn tưởng nó vốn mọc ra từ đó ấy chứ.
Quá vô lý!
Cực kỳ vô lý!
Thôi được rồi, chờ Thôn Hỏa Hưu tỉnh lại rồi hỏi ý của nó sau, nếu nó muốn thì để lại, nếu nó không muốn dùng dùng cưa cưa đi vậy.
Phượng Khê cất Thôn Hỏa Hưu vào túi đựng linh thú, rồi bắt đầu di chuyển xung quanh bảo khố, xem có chỗ nào thoát thân không.
Kết quả đi dạo một vòng, đôi mắt suýt bị sáng đến mù, mà vẫn chẳng nghĩ ra cách nào.
Chim béo chống cằm bằng cánh nhỏ, nói: “Chủ nhân, nếu có loại linh bảo truyền tống giống của Thẩm cực phẩm thì tốt nhỉ!”
Phượng Khê giật mình, lời chim béo khiến nàng nhớ ra một chuyện.
Lúc trước khi ở dưới địa cung trong bí cảnh Quy Bối Sơn, Phong Khiếu Thiên lấy ra một tấm bùa truyền tống ngàn dặm làm đề thi, lúc ấy nàng chỉ nhìn vài lần đã nhớ kỹ hoa văn trên bùa.
Tuy nàng chưa từng học bùa chú một cách hệ thống, nhưng trong Truyền Công Đường của Huyền Thiên Tông cũng có giảng sơ qua về bùa chú, nên nàng có biết các quy trình và thao tác cơ bản.
Hay là nàng thử vẽ một tấm xem nhỉ?
Biết đâu lại thành công thì sao?
Quả cầu đen: “…”
Không biết chủ nhân vô lương tâm lấy tự tin ở đâu ra nữa?
Một con gà chưa từng tiếp xúc với bùa chú như nàng, đừng nói là loại bùa chú cấp cao như bùa truyền tống ngàn dặm, ngay cả Hỏa Diễm phù bình thường, nàng cũng không thể vẽ thành công.
Vả lại, nàng định lấy bùa và mực vẽ ở đâu?