Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:09:08
Lượt xem: 407
Lúc này, ngọc giản lại biến thành đốm sáng, nhưng đốm sáng đã ảm đạm đi nhiều.
Phượng Khê mơ hồ suy đoán, khi tu vi của nàng tăng lên, những đốm sáng ảm đạm kia sẽ lần lượt sáng lên, trong mỗi ngọc giản, đều ghi lại những bí mật bất truyền.
Đây là một gia tài lớn, cũng là một nguy hiểm trí mạng.
Hoài bích có tội mà.
Nên nàng không thể kể chuyện này với bất cứ ai.
Chẳng qua, lo lắng này của nàng quá thừa thãi, bởi nàng có muốn nói, cũng đâu thể nói thành lời.
Nàng lập tức tu luyện theo phương pháp ghi trong ngọc giản, nàng không dám liều lĩnh mà cẩn thận thử từng bước, sau đó… nàng đau tới bất tỉnh.
M.ẹ nó, đây mà là có hơi đau à?
Đau c.h.ế.t đi được ấy chứ!
Nhưng, chỉ cần có thể tỏa sáng, đau mấy nàng cũng chịu được!
Nàng nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục tu luyện.
Dẫu có cực kỳ đau đớn, thậm chí thất khiếu lại bắt đầu chảy m.á.u, nàng vẫn tập trung tu luyện.
Trong lúc vô thức, trời đã hửng sáng.
Tuy đã thức trắng đêm, nhưng Phượng Khê lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí cơ thể nàng còn đang tràn đầy sức sống.
Nàng sửa soạn qua loa, rồi tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo.
Đúng giờ Mẹo một khắc, nàng tới trước sân của Tiêu Bách Đạo.
Tiêu Bách Đạo vừa oán trách vừa lo lắng: “Thần thức và đan điền của con đều bị thương, con nên tập trung dưỡng bệnh mới phải…”
Phượng Khê mỉm cười đáp: “Sư phụ, sau khi ăn quả Tử Kiều Linh Lung, con khỏe hơn nhiều rồi. Ngài xem, con còn có thể chạy nhảy đây này.”
Dứt lời, Phượng Khê nhảy tưng tửng vài cái.
Tiêu Bách Đạo: “…”
Được rồi, đứa bé này mới mười hai tuổi, thi thoảng có tính trẻ con cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng, đúng là sắc mặt Phượng Khê hồng hào hơn trước nhiều.
Sau khi trò chuyện vài câu, Tiêu Bách Đạo đuổi Phượng Khê về, để nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Về tới phòng, Phượng Khê lại bắt đầu tu luyện. Quá trình tu luyện - té xỉu - tu luyện - té xỉu… cứ liên tục tuần hoàn.
Thời gian vô thức tới chạng vạng, Phượng Khê vừa tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, đã nghe có người đứng ngoài cửa gọi: “Phượng Khê, ngươi ra đây cho ta.”
Giọng nói rất xa lạ, giọng điệu cũng rất không tốt.
Phượng Khê rút khăn lau sạch vết m.á.u trên mặt, rồi mới chậm rãi đi ra mở cửa.
Bên ngoài là một thiếu niên tuấn tú.
Thiếu niên mặc bộ bạch y sạch sẽ, không hề có nếp nhăn. Mái tóc được búi cao bằng một sợi dây màu trắng, trong đôi mắt phượng tràn ngập lửa giận.
Thiếu niên đánh giá Phượng Khê, trong giọng điệu tức giận xen lẫn vài phần ghét bỏ:
“Ngươi là tiểu phế vật Phượng Khê đúng không? Ngươi có biết vì đã đưa mười quả Tử Kiều Linh Lung cho ngươi, mà sư phụ phải tới Cực Hàn Băng Nguyên g.i.ế.t yêu thú hệ băng để bù đắp khoản thiếu hụt không hả? Nếu sư phụ xảy ra bất trắc gì, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Phượng Khê sửng sốt, khó trách Tiêu Bách Đạo lại bảo mọi chuyện có ông lo, hóa ra ông muốn mạo hiểu đi săn g.i.ế.t yêu thú hệ băng.
Hàn Cực Băng Nguyên chẳng những cực kỳ lạnh lẽo, mà còn cực kỳ nguy hiểm. Dù là tu sĩ Hóa Thần, cũng sẽ cửu tử nhất sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-11.html.]
Trong khoảng thời gian Phượng Khê ngây người, thiếu niên lại nói thêm: “Không biết vì sao sư phụ lại nhận tiểu phế vật như ngươi làm đệ tử nữa. Vả lại, nếu đã trở thành tiểu sư muội có vận cứt chó của Quân Văn ta, thì người cũng nên thành thật chút chứ, chạy tới Tàng thư cát làm gì? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.”
“Về sau đừng gây chuyện nữa, nếu không tiểu gia sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Mắng xong, không đợi Phượng Khê đáp lại, thiếu niên đã xoay người rời đi.
Đi được vài bước, hắn lại quay về, đưa cho Phượng Khê một loại quả có màu xanh: “Tiểu phế vật, tặng ngươi quà gặp mặt này.”
Phượng Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn Ngũ sư huynh!”
Thiếu niên hừ lạnh: “Đừng gọi ta là sư huynh, ta không thừa nhận tiểu phế vật xấu xí chuyên kéo chân sau như ngươi làm sư muội đâu.”
“Đúng rồi, một tháng sau, bí cảnh Thiên Ngân sẽ mở, các tông môn lớn đều cử người đi. Ta cảnh cáo ngươi nên thành thật ở lại tông môn, đừng ra ngoài khiến tông môn mất mặt.”
Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi.
Phượng Khê nhìn theo bóng lưng hắn. Quân Văn - đệ tử thứ năm của Tiêu Bách Đạo, là một thiên tài kiếm đạo.
Mạnh miệng mềm lòng, có thói sạch sẽ, thích trông mặt mà bắt hình dong.
Chậc chậc, là người khá tốt, tiếc là mắt mù!
Thế mà dám bảo nàng xấu á?
Tuy diện mạo của thân thể này chưa tới mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng được coi là thanh tú xinh đẹp. Chẳng qua dạo này đan điền của nàng bị thương nặng, nên cơ thể cực kỳ gầy yếu, khí sắc không được tốt, khiến sắc đẹp bị lu mờ thôi.
Chờ nàng điều dưỡng khỏe lên, chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân!
Nhưng cũng đúng, nếu hắn không mù thì đã chẳng nhìn trúng Thẩm Chỉ Lan.
Trong nguyên tác, Quân Văn vừa gặp đã yêu nữ chính Thẩm Chỉ Lan, yêu nàng ta tới điên cuồng, yêu tới độ sẵn sàng đ.â.m đầu vào tường.
Kết quả, trong quá trình hái linh thảo cho nữ chính, hắn bị nhiễm ma khí. Cuối cùng, hắn bị nữ chính c.hặt đ.ầu, ném xuống Đoạn Ma Nhai, c.h.ế.t không toàn thây.
C.hó l.iếm, l.iếm tới cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Phượng Khê suy nghĩ một lát, rồi tới gặp Tiêu Bách Đạo.
“Sư phụ, con nghe Ngũ sư huynh nói ngài định tới Cực Hàn Băng Nguyên để g.i.ế.t yêu thú hệ băng ạ?”
Tiêu Bách Đạo cau mày: “Con đừng nghe nó nói linh tinh, làm gì có chuyện đó.”
Trong lòng ông thầm mắng Ngũ đồ đệ không biết giữ mồm giữ miệng, cái miệng lỏng như cạp quần tuột chun vậy.
Vừa nghe giọng điệu này của ông, Phượng Khê biết ngay lời Quân Văn nói là sự thật.
“Sư phụ, Cực Hàn Băng Nguyên cực kỳ nguy hiểm, con không muốn ngài phải mạo hiểm vì con. Con cho sư phụ hai lựa chọn, hoặc là lấy lại chín quả Tử Kiều Linh Lung, hoặc là làm theo kế hoạch kiếm tiền của con.”
Tiêu Bách Đạo kinh ngạc: “Kế hoạch kiếm tiền của con? Kế hoạch gì?”
Phượng Khê khẽ chớp chớp mắt: “Sư phụ, không phải Hỗn Nguyên Tông đã tổ chức lễ nhận đồ đệ đấy ư? Huyền Thiên Tông của chúng ta cũng tổ chức! Đống quà mừng người ta tặng đều là tiền cả đấy!”
Tiêu Bách Đạo lắc đầu cười khổ: “Con đó, thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời. Đúng là người ta sẽ tặng quà, nhưng chúng ta cũng phải bỏ rượu ngon, đồ ăn ngon ra chiêu đãi người ta.”
“Con thử tính xem, rượu với đồ ăn hết bao nhiêu tiền? Sợ rằng thu không đủ chi ấy chứ.”
“Ta dám chắc với con Hỗn Nguyên Tông bị lỗ lớn, chúng ta không làm chuyện ngu ngốc như bọn họ.”
Tu sĩ đạt tới cảnh giới Kim Đan sẽ có thể tích cốc, cho nên đồ ăn ngon và rượu ngon mà Tiêu Bách Đạo nói ý chỉ những linh thực có chứa linh khí, giá trị cực kỳ xa xỉ.
Phượng Khê khẽ cười nói: “Sư phụ, ai bảo lễ nhận đồ đệ nhất thiết phải tổ chức ở Huyền Thiên Tông cơ chứ?”
“Một tháng nữa bí cảnh Thiên Ngân sẽ mở, tới lúc đó, các tông môn lớn ở Bắc Vực đều sẽ tới, chúng ta tổ chức lễ nhận đồ đệ ở bí cảnh. Khi đó, chúng ta không cần lo nơi ở, mà dưới tình huống đó cũng không có cách nào tổ chức tiệc tùng, thế nên cũng không cần cung cấp đồ ăn thức uống.”
“Có thể nói là tay không bắt sói, kiếm được bộn tiền mà không mất một xu.”