Vài ngày trước, khi nhóm Tiêu Bách Đạo vừa tới, do nóng lòng đi cứu người nên chẳng trò chuyện được mấy câu, tất nhiên các đồ đệ cũng chưa kịp nói chuyện băng phách.
Lúc này, nhìn thấy nhiều băng phách như thế, đôi mắt các sư phụ trợn tròn lên.
Tiêu Bách Đạo khẽ hắng giọng: “Bách Lý chưởng môn, xem ra, băng phách cũng không phải thứ quý hiếm gì.”
Hồ Vạn Khuê gật đầu: “Đúng đó, nói là nó mọc đầy đường cũng chẳng ngoa.”
Lộ Chấn Khoan lại tỏ vẻ trách móc: “Đám nhãi ranh này kín miệng thật, có đồ tốt thế này mà chẳng hé răng lấy nửa lời. Các con xem đệ tử của Hỗn Nguyên Tông người ta kìa, hễ nhận được thứ tốt là hận không thể thông báo cho toàn thiên hạ biết. Lần trước lấy được bảo vật của Vân Tiêu Tông cũng thế, mà lần này lấy được băng phách cũng vậy. Các con phải học hỏi người ta nhiều vào.”
Sắc mặt Bách Lý Mộ Trần lập tức tái đi.
Gương mặt già nóng rát!
Đúng lúc này, Phượng Khê lại nói: “Thẩm Chỉ Lan, bọn ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nên đã chia đều băng phách. Ba đóa băng phách này của ngươi định chia thế nào? Đừng bảo ngươi định độc chiếm đấy nhé?”
Tất nhiên là Thẩm Chỉ Lan muốn độc chiếm rồi.
Đồ mà nàng ta tìm được, vì sao phải chia cho mấy kẻ vô dụng kia?
Nàng ta nghiến răng nói: “Ta sẽ giao nộp băng phách cho tông môn, việc phân chia sẽ do tông môn quyết định.”
Phượng Khê: “Ồ.”
Sau đó nàng không nói gì nữa.
Mục Tử Hoài cảm thấy chẳng sao cả, nhưng sắc mặt ba người Mạc Tu Viễn lại lập tức trở nên khó coi.
Hiện tại họ rất bất mãn với Thẩm Chỉ Lan.
Thậm chí họ còn bắt đầu đồng ý với cách nói của Phượng Khê, rằng Thẩm Chỉ Lan chính là sao chổi!
Đi theo nàng ta, họ xem như xui tận mạng!
Có thứ tốt thì nàng ta chiếm làm của riêng, nhưng có xui xẻo thì họ phải gánh hết!
Bách Lý Mộ Trần không còn mặt mũi ở lại, ông ta gắng gượng xã giao vài lời khách sáo, rồi dẫn đám Thẩm Chỉ Lan rời đi.
Sau khi họ đi, Hình Vu nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, các ngươi và Tiêu chưởng môn ngồi phi thuyền của bọn ta về nhé! Trên đường về chúng ta có thể trò chuyện.”
Liễu Thiếu Bách vừa nghe vậy cũng vội vàng góp lời: “Tiểu sư muội, phi thuyền của Ngự Thú Môn không rộng bằng phi thuyền của Vạn Kiếm Tông bọn ta, mọi người ngồi phi thuyền của bọn ta đi.”
Mấy người còn lại cũng lập tức đi tới, mồm năm miệng người mời Phượng Khê lên phi thuyền của tông môn mình.
Ban đầu lời nói còn khá văn minh, sau đó, đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông bắt đầu mắng chửi nhau.
Mục đích chỉ có một: đó là mời Phượng Khê ngồi phi thuyền của tông môn mình.
Hồ Vạn Khuê: “…”
Lộ Chấn Khoan: “…”
Tạm gác những chuyện khác sang một bên, các ngươi gọi Phượng Khê là “Tiểu sư muội” có thích hợp không?
Người ta là đệ tử của Huyền Thiên Tông đó, biết không hả?
Cuối cùng, Phượng Khê chọn phi thuyền của Ngự Thú Môn.
Bởi Ngự Thú Môn tiện đường hơn.
Các đệ tử của Vạn Kiếm Tông cũng chỉ đành từ bỏ. Trước khi rời đi, ai nấy đều lưu luyến Phượng Khê, Tống Ngọc Điệp thậm chí còn rơi nước mắt.
Lộ Chấn Khoan: “…”
Nếu không các ngươi cút hết sang Huyền Thiên Tông luôn đi!
Bên phía Ngự Thú Môn lại tràn ngập tiếng cười, cả đám đệ tử đều vây quanh Phượng Khê, hộ tống nàng lên phi thuyền.
Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê suýt bị đám đông chen lấn, đẩy ngã xuống cầu thang: “…”
Mắt thấy phi thuyền biến thành một chấm đen nhỏ rồi dần dần biến mất, Gấu Tuyết gầm lên giận dữ.
Nó thật sự tức điên lên được!
Đồ giả dối!
Đồ lừa đảo!
Đã hứa trước khi rời đi sẽ giải trừ khế ước với bọn nó kia mà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-103.html.]
Đừng bảo là nàng quên mất đấy nhé?
Lang Vương cũng im lặng chảy hai hàng nước mắt, đau xót chẳng nói nên lời.
Nhưng, nó cảm thấy không giải trừ khế ước cũng khá tốt. Ít nhất có tầng ràng buộc này, Gấu Tuyết sẽ không nuốt chửng nó.
Trong lúc nó đang nghĩ ngợi, Gấu Tuyết tát nó một phát, sai nó dẫn theo bầy sói đi săn mồi.
Thật ra không phải Phượng Khê quên đâu.
Nàng cố ý đấy!
Nàng đổi ý rồi.
Sau này nàng còn phải tới vùng Cực Băng để lấy thành Vô Danh kia mà, thế nên giữ lại Gấu Tuyết và bầy Sói Tuyết vẫn còn tác dụng.
Lúc này, nàng đang kể chi tiết những chuyện đã trải qua cho mấy người Tiêu Bách Đạo nghe.
Cuối cùng Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê cũng hiểu vì sao mấy người Hình Vu lại thân thiết với Phượng Khê tới vậy.
Bởi nếu không có Phượng Khê, họ đã sớm c.h.ế.t ở vùng Cực Băng rồi.
Hồ Vạn Khuê vỗ vai Tiêu Bách Đạo: “Lão Tiêu, đồ đệ của ngươi rất tốt!”
Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo lập tức hiện rõ vẻ cảnh giác: “Ngươi biết thế là được rồi! Đừng có ý đồ với đồ đệ của ta đấy!”
Hồ Vạn Khuê: “…” Ngươi nghĩ nhiều rồi!
Đúng là ông ta coi trọng Phượng Khê thật, nhưng ông ta thật sự không muốn giành đồ đệ với Tiêu Bách Đạo.
Tạm không bàn tới những vấn đề khác, riêng đan điền của nàng vẫn chưa khỏi hẳn kia kìa.
Dẫu nàng có thông minh, lanh lợi tới đâu, thì tu vi của nàng cũng vĩnh viễn sẽ dừng lại ở kỳ Luyện Khí.
Mà trong giới tu chân này, thực lực quyết định tất cả.
Đây cũng là nguyên nhân dẫu Bách Lý Mộ Trần bất mãn với Thẩm Chỉ Lan, nhưng vẫn coi nàng ta là bảo bối.
Phượng Khê cũng biết đạo lý này, dù nàng có mưu trí vô song tới đâu, thì đứng trước thực lực tuyệt đối vẫn chẳng là cái gì cả.
Thế nên, lần này quay về tông môn, nàng phải tranh thủ phần lớn thời gian để tu luyện mới được.
Về phần tâm nguyện của lão già thành Vô Danh, sau khi bàn bạc, Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê bảo Phượng Khê tạm thời giữ kín chuyện này, chờ họ thương lượng với hai chưởng môn khác rồi mới quyết định xem nên làm thế nào.
Phượng Khê ngoan ngoãn đồng ý.
Hồ Vạn Khuê cố ý đi đường vòng, đưa mấy sư đồ Phượng Khê tới tận cổng Huyền Thiên Tông, đồng thời cũng còn từ chối lời mời ở lại chơi vài ngày của Tiêu Bách Đạo.
Không phải vì ngại, mà vì ông ta chê Huyền Thiên Tông kẹt xỉ!
Mấy năm trước ông ta từng tới đây một lần, đến cả phòng ở cũng đổ nát, xập xệ, chứ đừng nói tới đồ ăn, phải nói là thảm không nỡ nhìn.
Nói khó nghe thì, thức ăn của linh thú ở Ngự Thú Môn ông ta còn ngon hơn nhiều.
Sau khi tiễn sư đồ Ngự Thú Môn, Phượn Khê dè dặt đi theo sau Tiêu Bách Đạo, bởi lúc này đây, lòng nàng đang dấy lên một dự cảm xấu.
Và rồi, chân nàng mềm nhũn, khuỵu gối, quỳ sụp xuống đất.
Phượng Khê: #¥@%%@¥%¥!
Không còn cách nào khác, vì thiết lập tính cách, nàng chỉ đành dập đầu bái lạy: “Tổ sư gia trên cao, may mà có ngài phù hộ, đệ tử mới có thể bình an quay về.”
“Chuyến này ra ngoài rèn luyện, đệ tử ngộ ra rất nhiều điều, nhưng điều sâu sắc nhất là kẻ mạnh chính là chân lý! Vì thế, sau này đệ tử nhất định sẽ dốc lòng tu luyện, sớm ngày trở thành niềm tự hào của Huyền Thiên Tông ta!”
Giang Tịch vốn là người thành thật, thấy vậy cũng lập tức quỳ xuống, bày tỏ sự quyết tâm.
Quân Văn: “…”
Thôi, sư huynh sư muội đều quỳ rồi, hắn không quỳ thì không ổn lắm nhỉ?
Thế là hắn cũng quỳ xuống.
Hắn vừa quỳ, Tiêu Bách Đạo cũng lập tức quỳ theo.
Đôi mắt ông rưng rưng, thầm khấn vài câu.
Đại loại là cảm ơn tổ sư gia đã phù hộ, để các đồ đệ trở về bình an.
Quân Văn vốn chỉ quỳ cho đủ số, nay thấy sư phụ như thế, hắn cũng thành tâm dập đầu ba cái với tấm biển.
Hắn thầm quyết tâm, về sau nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không để sư phụ phải lo lắng vì mình nữa.