Xuyên Thành Thôn Nữ Xung Hỉ Nhà Đồ Tể - Chương 73: Thiếu niên giặt giũ.

Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:41:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe , động tác của thiếu niên cứng , đầu về phía Thường Lạp Nguyệt. Lạp Nguyệt sững sờ, nhận chút quá vội vàng, đột ngột lên tiếng như quả thực dễ khiến khác sợ hãi.

 

“Thứ nhé, cố ý ngươi sợ! Ta chỉ thấy trong thùng nước của ngươi rong biển, thứ thể dùng để giặt y phục!” Thường Lạp Nguyệt ngượng ngùng .

 

Nghe , thiếu niên ngẩn một lát lắc đầu: “Đáng lẽ đa tạ tỷ tỷ mới đúng, bằng sai việc !”

 

“À, tên của là Thanh Phong!” Thiếu niên mỉm dịu dàng với Thường Lạp Nguyệt.

 

Thường Lạp Nguyệt , mỉm gật đầu: “Được, từ nay về sẽ gọi ngươi là Thanh Phong nhé?”

 

Thường Lạp Nguyệt đặt đồ vật trong tay xuống, bắt đầu giặt giũ bên cạnh Thanh Phong.

 

“Tỷ tỷ đây giặt y phục lắm ?” Thanh Phong động tác thuần thục của Thường Lạp Nguyệt hỏi.

 

Thường Lạp Nguyệt gật đầu: “Phải, trong nhà nghèo khó, việc đều tự lấy mà thôi!”

 

Thực , cuộc sống trong sơn trại cũng tệ. Nếu thể đưa gia đình đến cùng thì còn hơn, thoát khỏi điều kiện sống bức bách như ở thôn làng.

 

thôn làng cũng cái của nó: yên tĩnh, thuần phác, và an tâm!

 

“Thanh Phong, ngươi lớn lên ở sơn trại ?” Thường Lạp Nguyệt giặt hỏi.

 

Thanh Phong gật đầu: “Ta cũng rõ, nhưng từ khi bắt đầu nhớ chuyện thì ở đây .”

 

“Vậy ngươi từng nghĩ đến việc rời khỏi sơn trại, ngoài xem thử ? Thế giới bên ngoài khác với sơn trại đấy!” Thường Lạp Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

 

“Thế giới bên ngoài?” Thanh Phong ngẩn lặp .

 

Hắn thế giới bên ngoài như thế nào, cũng từng nghĩ đến chuyện rời , bởi vì khi còn bé, cha nương rằng bên ngoài sơn trại đều là hồng thủy mãnh thú, chỉ bắt nạt và hành hạ họ mà thôi.

 

Thanh Phong vẫn luôn hứng thú với bên ngoài. Thường Lạp Nguyệt hề những rối rắm trong lòng thiếu niên lúc , nàng cứ thế tự tiếp.

 

“Bên ngoài đủ loại món ăn, đủ loại đồ chơi. Hơn nữa, cũng kẻ , thật cũng giống với nhiều nơi trong sơn trại. mà nơi đó rộng lớn hơn, trò vui cũng nhiều hơn, tuy khó khăn là điều tránh khỏi, nhưng niềm vui cũng hề ít!”

 

Thường Lạp Nguyệt từng ngoài chơi đùa t.ử tế, cũng thể danh lam thắng cảnh địa điểm đặc biệt nào, chỉ thể sơ qua đôi chút.

 

Thế nhưng, dù chỉ là một vài lời mô tả thoáng qua, đôi mắt của Thanh Phong vẫn sáng lên.

 

“Đáng tiếc, thấy trong sơn trại căn bản ai ngoài cả, cũng đợi đến bao giờ!”

 

Nói nửa chừng, Thường Lạp Nguyệt đột nhiên thở dài .

 

Cho đến bây giờ Thường Lạp Nguyệt vẫn thể hiểu Tần Minh đưa nàng về đây vì lý do gì. Nếu mục đích, tại chỉ để nàng việc trong nhà bếp?

 

Nếu mục đích, chẳng nên hoặc là mặc kệ hỏi han, hoặc là một đao… khụ khụ, cái đó ?

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Nghĩ mãi thông, Thường Lạp Nguyệt chỉ nghĩ tìm cách khác để khỏi núi thôi.

 

“Tỷ tỷ rời ?” Thanh Phong Thường Lạp Nguyệt đang thất thần, suy nghĩ hỏi.

 

“Phải, rời . Tướng công của vẫn đang chờ tìm mà!” Thường Lạp Nguyệt , chút do dự gật đầu.

 

“Tướng công?” Trong mắt Thanh Phong chợt lóe lên một tia gì đó, khẽ .

 

Thường Lạp Nguyệt gật đầu: “Tướng công của vô cùng lương thiện, chất phác thật thà, đối nhân xử thế đôn hậu, hơn nữa còn đối xử với !”

 

Nghĩ đến Tào Chính, nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt hai từng trải qua, khóe mắt và chân mày Thường Lạp Nguyệt đều ánh lên ý .

 

“Thật cũng thể!” Thanh Phong suy nghĩ một lát với Thường Lạp Nguyệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thon-nu-xung-hi-nha-do-te/chuong-73-thieu-nien-giat-giu.html.]

Nghe , đôi mắt Thường Lạp Nguyệt sáng rực lên, nàng Thanh Phong kích động hỏi: “Thanh Phong, ngươi cách nào để ngoài ?”

 

Thanh Phong gật đầu: “Phải, nhưng cũng chắc thể thành công!”

 

Hôm nay trong sơn trại sẽ đưa một nhóm bách tính vô tội xuống núi, vốn là do Nhị đương gia sai bắt về. Ban đầu lợi dụng bọn họ để đòi tiền nhà, nhưng khi Tần Minh phát hiện, hai lời liền tiễn những .

 

Hà Trí vẫn chịu khuất phục, lớn chuyện, nhưng hiểu vì , đột nhiên trở nên an phận.

 

Nghe lời Thanh Phong , Thường Lạp Nguyệt càng thêm kích động, ngờ trùng hợp đến thế, cơ hội xuống núi.

 

“Tuyệt vời quá! Chỉ cần thể xuống núi, sẽ tiếp tục về phía biên quan!” Thường Lạp Nguyệt phấn khích .

 

Chỉ là, nên mượn cơ hội bằng cách nào đây?

 

Thường Lạp Nguyệt chút đau đầu. Thanh Phong thấy , mím môi : “Tỷ tỷ, là tỷ tỷ mang cùng nhé? Nếu tỷ tỷ đồng ý mang , sẽ nghĩ cách để hai chúng cùng rời khỏi, ?”

 

“Được!” Thường Lạp Nguyệt gật đầu thật mạnh.

 

Mọi chuyện cứ thế quyết định. Bởi vì thời gian xuống núi định lúc chiều tối, nên bọn họ cả một ngày để chuẩn .

 

Thường Lạp Nguyệt Thanh Phong định đường nào, chỉ thể lặng lẽ chờ đợi, cho đến chiều tối thì Thanh Phong mang hai bộ y phục của thường đến.

 

“Đây là y phục vất vả lắm mới tìm , tỷ tỷ, chúng mau !”

 

Hai y phục xong, Thanh Phong dẫn Thường Lạp Nguyệt đến bên cạnh căn phòng giam giữ những bắt .

 

“Tỷ tỷ, bên trong chính là nơi giam giữ họ, còn đây là nơi ở của đám hầu, lát nữa họ cũng sẽ cùng rời !” Thanh Phong khẽ giải thích.

 

Nghe , Thường Lạp Nguyệt gật đầu, hai tốn chút sức lực mới cuối cùng lẻn phòng của đám hầu.

 

Đến tối, trong sơn trại đến dẫn những . Thường Lạp Nguyệt và Thanh Phong trát mặt mũi đen nhẻm, dáng vẻ ban đầu, vì nhất thời cũng ai nhận bọn họ.

 

Vì ở cửa khỏi núi trận pháp, nếu cách , cứ lung tung sẽ nhốt .

 

Thường Lạp Nguyệt cẩn thận theo những phía , một trái tim cứ treo ngược lên tận cuống họng.

 

Nhìn thấy sắp khỏi sơn trại , mặt Thường Lạp Nguyệt cuối cùng cũng lộ nụ nhẹ nhõm, nhưng, giây phút tiếp theo một giọng từ phía vang lên.

 

“Khoan !”

 

Thường Lạp Nguyệt cứng đờ, vội vàng cúi thấp đầu xuống!

 

Tần Minh nhanh chóng tới, liếc đám mấy chục , sắc mặt vô cùng khó coi.

 

“Ra đây! Đừng để thứ hai!” Tần Minh đám đông, lạnh lùng .

 

“Hắn đang ?” Một nam nhân thì thầm với vẻ khó hiểu.

 

“Không nữa, xem là đang tìm !” Người bên cạnh lắc đầu.

 

“Ta đếm đến ba, nếu còn chịu , thì hôm nay tất cả ở đây đều đừng hòng rời !” Tần Minh thấy ai bước , nhíu mày thật chặt, nữa.

 

“Một!”

 

“Hai!”

 

Xung quanh bỗng chốc im lặng, trái tim Thường Lạp Nguyệt như nhảy khỏi cổ họng, tiếng tim đập nhanh đến mức nàng thể rõ, thậm chí cảm thấy nó sắp nhảy khỏi lồng ngực.

 

“Đại đương gia! Xin , nên nảy sinh ý nghĩ rời khỏi sơn trại!” Ngay khi Thường Lạp Nguyệt chuẩn mở miệng, Thanh Phong trong đám đông đột nhiên kéo nàng , đó giơ tay lên và .

 

 

Loading...