Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 717
Cập nhật lúc: 2025-03-12 22:01:48
Lượt xem: 3
Cô không hiểu nổi, chuyện đã sắp xếp xong xuôi, mẹ cũng không phản đối, vậy tại sao ba lại cương quyết cấm cản?
Cô chỉ là đi chơi với bạn một đêm thôi mà, đã mười bảy tuổi rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Cô vừa gõ ba chữ "tớ xin lỗi" gửi cho Hồ Băng, vừa len lén thở dài.
Nhưng khi ngẩng đầu lên—
Cô c.h.ế.t sững.
Ba vừa đứng trên cầu thang… giờ đã biến mất.
Chỉ trong vài giây cô cúi đầu nhắn tin, ông đã không còn ở đó nữa.
Không một tiếng động.
Không một bước chân.
Giống như…
Biến mất trong không khí.
Cô cảm thấy sống lưng lạnh toát, da gà nổi lên từng mảng.
Lúc này, ánh đèn trên cầu thang chập chờn, nhấp nháy liên tục, phát ra những tiếng "xẹt xẹt" quỷ dị.
Không dám nán lại thêm giây nào, cô lập tức chạy lên tầng bốn.
"Mẹ ơi! Con về rồi nè!"
Mẹ đang dọn mâm cơm lên bàn, thấy con gái về thì cười nói:
"Về rồi à? Mau rửa tay ăn cơm đi con."
Đoàn Nhiễm Nhiễm đảo mắt nhìn bàn ăn, chợt cau mày khó hiểu:
"Mẹ ơi, sao chỉ có hai đôi đũa vậy? Ba không ăn cơm à?"
Mẹ cô thoáng ngạc nhiên:
"Hả? Ba con á? Ủa, mẹ quên nói với con… Ba đi công tác rồi! Một tuần sau mới về cơ."
Cô sững người, cảm giác m.á.u trong cơ thể chợt lạnh buốt.
"Hả?!! Ba đi lúc nào vậy mẹ?"
"Sáng nay. Chiều nay còn gọi về báo là đã tới thành phố Z rồi đó."
"Không… Không thể nào…"
Đôi đũa trên tay cô lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng "cạch" giòn tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/717.html.]
Môi cô run rẩy.
Cả người rét run.
Vậy người “ba” vừa nói chuyện với cô trên cầu thang…
Là ai?!
Thấy sắc mặt Đoàn Nhiễm Nhiễm tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn, mẹ cô bé liền chau mày, nhẹ giọng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy con?"
Đoàn Nhiễm Nhiễm nuốt nước bọt, vội vàng kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra.
Nghe xong, mẹ cô bé thoáng sững người, rồi cau mày khó hiểu:
"Không thể nào, ba con đã rời khỏi thành phố S từ lâu rồi, sao có thể nói chuyện với con được chứ?"
Không, chắc chắn không phải là ảo giác.
Rõ ràng có một bóng người màu đen đứng lặng trên cầu thang, cất giọng nói chuyện với cô bé bằng giọng của "ba".
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Nếu cẩn thận nghĩ lại thì…
Giả dù sao cũng chỉ là giả.
Giọng điệu của người đó không hoàn toàn giống ba thật của cô bé.
Nhưng nếu vậy, tại sao nó lại muốn giả mạo ba cô bé?
Vậy… cô bé phải làm gì để xác định được, những người xung quanh mình có thực sự là con người hay không?
Có khi nào—
Ngay cả mẹ mình… cũng là "thứ đó" giả dạng thành?
Mùi thức ăn bốc lên thơm lừng, Đoàn Nhiễm Nhiễm cũng rất đói bụng.
Nhưng một khi suy nghĩ ấy đã len lỏi vào đầu, nó liền bám riết lấy cô bé như một bóng ma, khiến cô bé không thể nào ăn nổi.
Cô bé ngước mắt nhìn mẹ mình.
Dưới ánh đèn, nụ cười dịu dàng trên gương mặt bà chợt trở nên… quỷ dị lạ thường.
Cơn sợ hãi bùng lên trong lòng.
Đoàn Nhiễm Nhiễm cuống quýt đứng dậy, chạy vội về phòng, khóa trái cửa lại.
Như thể chỉ cần làm vậy, cô bé có thể cắt đứt mọi thứ đáng sợ bên ngoài.
Thế nhưng…