Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 700
Cập nhật lúc: 2025-03-11 15:53:29
Lượt xem: 17
Cậu bé lập tức trắng bệch mặt mày.
Cô gái này… Sao lại biết rõ như vậy?
"Chị… Sao chị biết? Em chưa từng nói với ai cả."
"Chuyện đó không quan trọng."
Kỷ Hòa cúi xuống, ngồi xổm trước mặt cậu bé.
"Hôm nay lại bị đánh à? Đau lắm đúng không?"
Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng đặt tay lên xương sườn cậu.
Ngón tay cô thon dài, làn da tái nhợt nhưng rất ấm. Lúc đầu ngón tay chạm vào vết thương, một luồng ánh sáng trắng dịu dàng lan tỏa.
Cậu bé ngẩn ra, cảm giác đau đớn ban nãy bỗng chốc dịu đi rất nhiều.
"Chị… đúng là chỗ này! Chị là tiên nữ sao?"
Cậu bé ngước mắt nhìn cô gái trước mặt.
Dịu dàng, ôn hòa, không hề giống những người lớn bình thường.
Mắt cậu bé bỗng dưng cay xè.
Đã rất lâu rồi…
Đã rất lâu không có ai đối xử dịu dàng với cậu như vậy.
Cậu bé lau mặt, giọng nói nghèn nghẹn:
"Bởi vì… bởi vì hôm nay em lỡ tè ra quần. Cô giáo tức giận, nên đánh em… Cô bắt em kéo áo lên, dùng móc treo quần áo đánh. Còn dặn không được khóc, không được kêu.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Hình như, hình như đánh mười mấy cái…
Em đau lắm, nhưng cũng không dám nói với ai. Chỉ có thể trốn vào phòng học dương cầm khóc một lát…"
Cậu bé nói xong, cúi gằm mặt.
Như thể đã quen với chuyện này rồi.
"Mười mấy cái?!"
Hạ Phong kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/700.html.]
Hồi nhỏ, anh ta cũng từng bị cha dùng móc quần áo đánh.
Cái đó đau lắm!
Một đứa bé lớp một, da thịt non nớt như vậy… Sao có thể nhẫn tâm ra tay được chứ?
Nhưng Kỷ Hòa thì không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Bởi vì cô đã xem quẻ, đã biết được hết rồi.
Cô giáo kia, tính tình nóng nảy. Chỉ cần không vừa ý chuyện gì là sẽ tìm cách trút giận lên học sinh.
Không đánh thì mắng.
Làm sai bài, nói chuyện riêng, thức dậy trễ… đều có thể trở thành lý do để bị hành hạ.
Hạ Phong nghiến răng:
"Chuyện như vậy, sao đến giờ vẫn chưa ai biết?"
"Cô giáo nói…" Cậu bé lí nhí. "Chỉ cần em dám tố cáo, cô ấy sẽ đánh c.h.ế.t em."
Những đứa trẻ khác, nếu bị bắt nạt thì có thể kể với bố mẹ.
Nhưng bọn trẻ trong cô nhi viện thì không có ai để dựa vào.
Bị bắt nạt, cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong.
Hạ Phong không nhịn được chửi thề.
"Còn dám đe dọa g.i.ế.c học sinh? Loại người này mà cũng gọi là giáo viên à? Được lắm, tôi muốn xem thử cô ta định g.i.ế.c người kiểu gì!"
Anh ta xắn tay áo lên, bộ dạng hùng hổ muốn đi xử lý ngay lập tức.
"Đại sư Kỷ! Chúng ta đi tìm viện trưởng, bảo bà ấy giao cô giáo kia ra! Người như vậy mà cũng được dạy học sao?"
Nhưng Kỷ Hòa lại lắc đầu.
"Không thể nói với viện trưởng."
Hạ Phong ngẩn ra.
"Tại sao?"
Cô nhìn thẳng vào anh ta.
Thằng nhóc này… Có lúc đơn thuần đến mức đáng yêu.