Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 697
Cập nhật lúc: 2025-03-11 15:37:34
Lượt xem: 0
Kỷ Hòa khẽ thở dài:
"Tôi biết đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Nhưng…"
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Cô dừng lại một chút rồi mới tiếp lời:
"Có lẽ mấy đứa trẻ này chưa từng được ăn KFC bao giờ."
Hạ Phong sững người.
Anh là con nhà giàu, từ nhỏ đã chẳng thiếu thứ gì, KFC với anh chỉ là món ăn vặt tầm thường, thậm chí anh còn chẳng thèm để mắt tới.
Nhưng với những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện…
KFC, có lẽ là một niềm ao ước xa xỉ.
Lông mày Hạ Phong giãn ra. Anh cảm thấy hơi hối hận vì lúc nãy đã ngăn cản.
"Vậy cứ để bọn họ đi thôi."
Không có chuyện gì để làm, Kỷ Hòa và Hạ Phong định về phòng làm việc tìm chỗ nghỉ trưa.
Khi đi ngang qua hành lang vắng vẻ, đột nhiên cả hai nghe thấy một âm thanh lạ.
Hạ Phong dừng bước, ngó nghiêng xung quanh:
"Tiếng gì vậy?"
Âm thanh rất nhỏ, ngắt quãng, nếu không để ý kỹ thì rất khó nghe thấy.
Hơn nữa, dường như ai đó đang cố tình đè nén nó.
Kỷ Hòa khẽ nghiêng đầu lắng nghe, rồi chậm rãi nói:
"Hình như là… tiếng trẻ con khóc."
Cô có tu vi, năm giác quan nhạy bén hơn người thường, nên rất nhanh đã xác định được nơi phát ra âm thanh.
Cô giơ tay chỉ về phía căn phòng nhỏ ở góc rẽ:
"Từ chỗ này."
Nhìn theo hướng tay cô, Hạ Phong giật mình:
"Cô chắc chứ?
"Sáng nay, Lý Tưởng nói với tôi rằng đây là phòng học dương cầm đã bị bỏ hoang, bình thường chẳng ai lui tới."
"Không nhầm đâu." Kỷ Hòa khẳng định.
Hạ Phong rùng mình.
"Ai lại vào nơi rách nát này chứ? Hay là…"
Anh rụt cổ, vòng tay ôm lấy vai mình, giả bộ run rẩy:
"Không biết có ma không nữa? Tôi sợ lắm á!"
Kỷ Hòa: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/697.html.]
Có cô ở đây mà còn sợ ma?
Xem thường cô đến vậy sao?
Cô dứt khoát nói:
"Vào xem thử đi."
"Hả? Vào thật á?!"
Mặt Hạ Phong lập tức méo xệch.
Anh không gan dạ như Kỷ Hòa, anh thật sự sợ tối!
Nhìn cánh cửa đóng chặt, anh vội vã tìm lý do thoái thác:
"Khoan đã! Chúng ta không có chìa khóa! Đây là phòng học bỏ hoang, chắc chắn đã bị khóa lại rồi—"
Còn chưa nói hết câu, Kỷ Hòa đã giơ tay đẩy nhẹ.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Nó chỉ khép hờ, hoàn toàn không khóa.
Hạ Phong: "..."
Kỷ Hòa không chút do dự bước vào trong.
Anh không dám đứng ngoài một mình, đành phải lật đật theo sau.
Bên trong phòng học không có đèn.
Khoảnh khắc bước vào, bóng tối nuốt chửng tầm nhìn, khiến người ta có cảm giác như bị mù.
Bản năng trỗi dậy, Hạ Phong vội vươn tay ra quờ quạng xung quanh.
"Chị Kỷ… Đại sư Kỷ… cô chờ tôi chút đã…"
Anh mò mẫm hồi lâu, cuối cùng cũng chạm phải một bờ vai.
Xác định được điểm tựa, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm:
"Ôi trời, tốt rồi! Đại sư Kỷ, cô đi chậm chút đi, tôi sợ lắm!"
Nhưng nói chưa dứt câu, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Khoan đã.
Cảm giác này… có gì đó không đúng.
Bờ vai dưới tay anh…
Không có hơi ấm của người sống.
Thậm chí… còn hơi trơn trượt.
Trong đầu Hạ Phong ong lên.
Xong rồi.
Đây không phải Kỷ Hòa!