Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 696

Cập nhật lúc: 2025-03-11 15:35:47
Lượt xem: 7

Chẳng những rút thăm trúng đứa bé này, mà thằng nhóc còn vụng về đến phát bực.

Canh mà cũng làm đổ được!

Chưa kể, đứa nhỏ này chẳng hề xinh xắn.

Trên má phải còn có một vết bớt, nhìn một cái đã mất hết thiện cảm. Vậy mà có người còn nói "có duyên"?

Buồn cười thật!

Sao cô ta lại xui xẻo đến mức cái gì cũng kém Kỷ Hòa chứ!

Cảm xúc bực bội dồn nén bấy lâu đổ lên đầu cậu bé vô tội.

Dương Vận lạnh giọng:

"Đường Hằng, em có thể cẩn thận một chút không? Nhìn lại xem có đứa trẻ nào như em không! Cả ăn canh cũng không biết cách nữa!"

Lời trách mắng làm Đường Hằng run lên.

Cậu bé cúi đầu, vành mắt đỏ hoe.

Lặng lẽ, cậu liếc nhìn về phía xa.

Nơi đó, Như Nguyệt đang ngồi cạnh Kỷ Hòa, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Đường Hằng cắn môi.

Cậu thực sự, thực sự rất hâm mộ Như Nguyệt...

Sau bữa trưa.

Lương Điềm Điềm dẫn theo ba đứa nhỏ, khí thế hừng hực lao ra khỏi phòng ăn.

Kỷ Hòa nhìn mà ngạc nhiên: "Mọi người không nghỉ trưa sao?"

Như Nguyệt hào hứng đáp: "Nếu ngủ trưa thì không kịp ăn KFC đâu ạ!"

Hạ Phong trợn mắt: "Ăn KFC thật hả?"

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Anh ta nhìn sang Lương Điềm Điềm, ban đầu còn tưởng cô chỉ nói đùa.

Lương Điềm Điềm hất cằm đắc ý: "Chứ sao! Đã hứa với bọn nhỏ thì phải giữ lời chứ."

Hạ Phong cau mày: "Cô dẫn bọn trẻ ra ngoài ăn thật hả? Không sợ đạo diễn Nghiêm biết à?"

Lương Điềm Điềm cười hì hì: "Có gì đâu mà sợ! Cùng lắm thì bảo anh ấy cắt cảnh này đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/696.html.]

Cô nháy mắt đầy tinh quái.

Dù sao cũng đang trong giờ nghỉ trưa, chương trình tạm thời ngừng quay.

Khách mời nếu không muốn ngủ thì có thể tự do hoạt động.

Mà tự do hoạt động nghĩa là gì?

Chính là—

—Đi ăn gà rán!

Trong khoảng thời gian này, không có nhân viên công tác nào để ý đến bọn họ.

Đây chẳng phải là thời cơ hoàn hảo để lén bay nhảy sao?

Cậu bé mập mạp mà Hạ Phong dẫn theo—Lý Tưởng—kéo kéo vạt áo của Lương Điềm Điềm, mắt lấp lánh mong chờ:

"Chị Điềm Điềm, em cũng chưa ăn KFC bao giờ! Có thật là gà rán ngon đến mức vị vẫn còn bám trên đầu ngón tay như quảng cáo không ạ?"

Lương Điềm Điềm hăng hái gật đầu như giã tỏi:

"Đúng! Ngon lắm!"

Hôm nay, dù có thế nào, cô cũng phải cho đám nhóc này nếm thử một lần!

Hạ Phong còn đang do dự:

"Nhưng mà… nếu chỉ một mình cô dẫn theo nhiều đứa trẻ thế này, nhỡ có chuyện gì—"

Còn chưa nói hết câu, Kỷ Hòa đã cất lời:

"Để bọn họ đi đi."

Hạ Phong lập tức quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Kỷ Hòa từ trước đến nay là người điềm tĩnh, chín chắn nhất. Sao lần này cô lại nghe theo Lương Điềm Điềm gây rối? Mặt trời mọc đằng tây rồi à?

Nhưng nếu Kỷ Hòa đã lên tiếng, anh cũng chẳng thể phản bác thêm.

Lương Điềm Điềm sung sướng hôn gió về phía cô:

"Moah moah! Em biết ngay chị là người tốt nhất mà!"

Vừa nói, cô vừa kéo theo mấy đứa nhỏ lon ton chạy đi mất.

Chờ khi cả nhóm đã đi xa, Hạ Phong mới không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Cô để bọn họ đi thật à? Bộ dạng ngốc nghếch của Lương Điềm Điềm như vậy, lỡ mà dẫn bọn nhóc gây chuyện thì sao?"

Loading...