Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 689
Cập nhật lúc: 2025-03-11 15:27:37
Lượt xem: 3
Phòng vẽ tràn ngập màu sắc. Trên tường treo đầy những bức tranh do chính các bé vẽ trước đó. Bên dưới mỗi bức tranh còn có một tấm bảng tên nhỏ để tiện phân biệt.
Kỷ Hòa bước chậm dọc theo hàng tranh, ánh mắt lướt qua từng cái tên cho đến khi dừng lại ở một bức tranh có ghi "Như Nguyệt".
Cô cúi đầu quan sát bức tranh của cô bé.
Trình độ vẽ của Như Nguyệt khá tốt so với lứa tuổi của mình.
Trong tranh, một cô bé nhỏ nhắn đang nắm tay hai người lớn, tay trái nắm một người, tay phải nắm một người.
Kỷ Hòa khẽ nghiêng đầu, tò mò hỏi:
"Em vẽ gì vậy?"
Như Nguyệt cúi đầu, giọng có chút ngượng ngùng:
"Em… em vẽ em và bố mẹ ạ."
Kỷ Hòa sững lại.
Cô nhớ rằng viện trưởng từng nói, Như Nguyệt chưa bao giờ được gặp bố mẹ của mình.
Vậy nên…
Cô cúi xuống nhìn cô bé, dịu giọng hỏi:
"Đây là bố mẹ trong tưởng tượng của em sao?"
"Vâng ạ." Như Nguyệt khẽ gật đầu, giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo một tia mất mát.
"Trước đây em có một người bạn rất thân, nhưng sau đó cậu ấy được nhận nuôi, có bố mẹ mới. Bố mẹ đối xử với cậu ấy rất tốt, cậu ấy cũng rất vui vẻ."
"Bạn bè của em… từng người từng người đều được đón đi hết. Nhưng mà chỉ có em… chỉ có em vẫn mãi một mình."
"Em biết là do em bị què, nên chẳng ai muốn nhận nuôi một đứa trẻ khuyết tật cả."
Lời nói của Như Nguyệt không hề có chút cảm xúc bi thương nào, dường như cô bé đã chấp nhận sự thật này từ rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/689.html.]
Nhưng chính vì thế, lòng Kỷ Hòa lại càng nặng trĩu.
Cô không vội an ủi.
Bởi vì khiếm khuyết trên cơ thể là một sự thật không thể thay đổi, đây không phải chuyện có thể phớt lờ bằng vài câu nói đơn giản.
An ủi một cách sáo rỗng đôi khi chỉ càng khiến người nghe thêm chạnh lòng.
Thế nên, Kỷ Hòa không nói gì cả.
Cô chỉ cầm bút, vẽ một phù văn lên tờ giấy, sau đó nhẹ nhàng đẩy nó đến trước mặt Như Nguyệt.
Như Nguyệt chớp chớp mắt, tò mò hỏi:
"Đây là gì ạ?"
Kỷ Hòa mỉm cười:
"Là một phù văn có thể đem lại may mắn cho em."
Như Nguyệt nhìn hình vẽ trên tờ giấy, bật cười:
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
"Chị ơi, chị vẫn coi em là trẻ con à?"
"Cô giáo nói với em rằng cầu thần bái phật chỉ là những điều tốt đẹp mà con người muốn gửi gắm thôi. Trong hiện thực không hề tồn tại những điều như thế này đâu, cũng sẽ chẳng linh nghiệm đâu ạ."
Kỷ Hòa không giải thích, cô chỉ mỉm cười:
"Vậy nếu như chị tặng em cái này, em có cảm thấy vui hơn một chút không?"
Như Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu mạnh mẽ:
"Có ạ! Tuy phù văn là giả, nhưng tâm ý của chị Kỷ Hòa là thật mà!"
Cô bé cẩn thận cất tờ giấy, đôi mắt cong lên:
"Em không treo nó trong phòng vẽ đâu, em muốn để nó dưới gối, để mỗi ngày nó có thể ngủ cùng em."