Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 677

Cập nhật lúc: 2025-03-11 15:14:41
Lượt xem: 4

Cô nhìn Tiểu Nguyên từ trên xuống dưới.

Gương mặt cô ấy vẫn còn nét non nớt.

Ánh mắt cũng không có ác ý.

“Đã gần mười một giờ rồi, sao cô không đi nghỉ?”

Tiểu Nguyên giật mình, vội vàng cười gượng: “Tôi đi ngay đây.”

Kỷ Hòa gật đầu, rồi bỗng nhiên dặn: “Mười một giờ tám phút, gọi điện về nhà đi.”

Tiểu Nguyên sững sờ.

“Hả?”

Cô ấy không hiểu, tại sao Kỷ Hòa lại nói như vậy?

Hơn nữa, thời gian còn chính xác đến từng phút như thế?

Tại sao lại phải gọi điện thoại về nhà vào đúng thời điểm đó?

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Chẳng lẽ...

Kỷ Hòa đã phát hiện cô ấy đứng đây theo dõi, nên cố tình trêu đùa một chút?

Tiểu Nguyên không khỏi nghi ngờ.

Nhưng Kỷ Hòa không giải thích gì thêm.

Cô vòng qua Tiểu Nguyên, nhẹ nhàng bước ra ngoài, đi lấy bún ốc của mình.

Tiểu Nguyên đang nằm trên giường thì điện thoại bỗng rung lên.

Là tin nhắn của Dương Vận.

"Trễ thế này rồi, Kỷ Hòa còn đi ra ngoài làm gì? Hay là hẹn hò với anh chàng nào đó?"

Từ cửa sổ tầng trên, Dương Vận có thể nhìn thấy Kỷ Hòa rời khỏi khách sạn.

"Cô ta không còn là thiên kim nhà họ Kỷ nữa, vậy mà vẫn vênh váo như thế. Không chừng có ai đó chống lưng nên mới dám ngang ngược!"

Đọc tin nhắn, Tiểu Nguyên chỉ cảm thấy buồn cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/677.html.]

Cô tưởng ai cũng giống mình chắc?

Tuy Kỷ Hòa là minh tinh, nhưng đối xử với nhân viên rất hòa nhã, chẳng bao giờ tỏ ra kiêu căng. Nếu so sánh, ấn tượng của Tiểu Nguyên về Kỷ Hòa còn tốt hơn nhiều so với Dương Vận.

Chẳng qua vì miếng cơm manh áo, cô đành phải bám theo hầu hạ Dương Vận mà thôi.

Tiểu Nguyên nhắn lại: "Chị ấy chỉ ra ngoài lấy đồ ăn thôi."

Cô còn tiện thể dặn dò: "Chị ngủ sớm đi, đừng cứ nhìn chằm chằm ra cửa sổ làm gì."

Bên kia Dương Vận trầm mặc vài giây, sau đó gửi lại một chữ đầy ẩn ý: "...".

Hừ, lần này không bắt được nhược điểm, nhưng rồi cũng sẽ có ngày cô ta sơ suất thôi. Người thường xuyên lảng vảng trên đường, sớm muộn gì cũng có lần giẫm phải vũng nước bẩn.

"Được rồi, cô về đi. Ngày mai tiếp tục theo dõi."

Có được "chỉ thị" như vậy, Tiểu Nguyên cũng không cần phải lảng vảng gần phòng Kỷ Hòa nữa.

Cô trở về phòng mình, nằm lên giường, nhưng dù có trở mình thế nào cũng không ngủ được.

Haizz...

Dương Vận mà được một nửa tính cách của Kỷ Hòa thì chắc cũng chẳng ai phải chịu khổ như thế này.

Nghĩ đến đây, lời nói của Kỷ Hòa bỗng hiện lên trong đầu cô.

Thôi kệ.

Cũng lâu lắm rồi cô chưa gọi về nhà.

Cầm điện thoại lên, Tiểu Nguyên bấm số gọi về.

Mẹ cô bắt máy rất nhanh.

Hai mẹ con trò chuyện vài câu, sau đó Tiểu Nguyên hỏi: "Bố đâu rồi ạ?"

"Bố con ở trong phòng xem bóng đá. Con cũng biết tính ông ấy rồi đó, hễ xem là không thích bị quấy rầy, mẹ cũng lười tìm."

Tiểu Nguyên cười: "Mẹ gọi bố đi, con lâu rồi chưa nói chuyện với ông ấy."

Mẹ cô bất đắc dĩ: "Được rồi, con gọi về là tốt rồi. Chờ mẹ đi gọi bố con."

Nói xong, bà cầm điện thoại, đi đến cửa phòng.

"Ông nó, ông nó, con gái gọi này—"

Loading...