Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 674

Cập nhật lúc: 2025-03-11 15:12:27
Lượt xem: 13

Đêm đó, ông Hồ lại len lén vác cần đi câu như thường lệ.

Những chỗ gần nhà không thể đến được, vì bà vợ ông quá quen thuộc đường đi nước bước. Chỉ cần phát hiện ông vắng nhà, bà sẽ ngay lập tức chạy ra mấy cái ao, cái hồ gần đây để tóm cổ ông về.

“Không được, phải đi xa hơn một chút, thế mới an toàn!”

Nghĩ vậy, ông Hồ cười đắc ý, cảm thấy mình đúng là quá thông minh.

Một cơn gió đêm thổi qua, khiến ông bất giác rùng mình. Da gà da vịt đồng loạt nổi lên.

“Lạ nhỉ? Sao lạnh thế này?”

Ông lẩm bẩm, xoa xoa cánh tay. Rõ ràng ông mặc áo khá dày mà.

Nhưng bây giờ mà quay về thì phí công quá. Mất bao nhiêu công sức chuồn ra ngoài, chưa câu được con cá nào mà về thì khác nào tự dâng đầu vào thớt cho bà vợ mắng!

Nghĩ thế, ông tiếp tục lầm lũi đi đến một cái hồ nước vắng vẻ, chọn một góc ngồi xuống.

Ban ngày trời nắng gắt, câu cá dễ bị cảm nắng, đen da, còn mệt. Buổi tối mát mẻ hơn nhiều.

Có điều, câu đêm thì ánh sáng kém, khó nhìn mặt nước. Mà đã câu đêm thì không được bật đèn, cá mà thấy sáng là chạy mất.

Ông Hồ rất rành quy tắc này.

Lúc nào cũng phải chờ đến khi cá mắc câu, giãy giụa đến kiệt sức rồi mới bật đèn lên soi.

Đó cũng là lý do mấy người câu đêm thường đi theo nhóm hai ba người. Nhưng xui cho ông Hồ, ông bạn đi cùng bữa nay bị vợ gọi về quét dọn nhà cửa, thế là chỉ còn mình ông bơ vơ bên bờ hồ.

Một mình, giữa màn đêm tĩnh mịch.

Gió lành lạnh, nước tối như mực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/674.html.]

Không biết tại sao, ông Hồ bỗng thấy sống lưng ớn lạnh.

“Đúng là... câu cá lâu quá nên tự dọa mình rồi!”

Ông lắc đầu, tự tát nhẹ vào má để giữ tỉnh táo.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Đêm nay, vận may của ông Hồ không tốt. Hai giờ liền, ông ngồi bên bờ hồ, cần câu nhấp nhô trên mặt nước, nhưng chiến lợi phẩm chỉ toàn là cá con bé xíu hoặc rác rưởi trôi nổi.

Ông Hồ bắt đầu sốt ruột.

Bình thường, ông đã phải lén lút đi câu để tránh bị vợ cằn nhằn, nay còn chẳng bắt được gì, về nhà thế nào cũng bị mắng cho một trận. Nghĩ vậy, ông cắn răng quyết định:

"Hôm nay không câu được con nào ra hồn, tôi nhất quyết không về!"

Thế là ông tiếp tục tiêu hao sức lực ở đây.

Đêm khuya tĩnh mịch, màn nước lặng yên như tờ, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Mi mắt ông Hồ bắt đầu trĩu xuống, cơn buồn ngủ kéo đến...

Bỗng dưng—

Cần câu trong tay khẽ rung lên.

Tiếp đó, đầu cần câu bỗng chìm xuống mạnh đến mức suýt kéo cả ông Hồ về phía trước!

"Có cá cắn câu rồi!"

Cảm nhận được sức nặng trên dây câu, mắt ông sáng rỡ. Với lực kéo như thế này, chắc chắn phải là một con cá cực lớn! Cơn buồn ngủ lập tức bay biến, ông nắm chặt cần, cơ bắp căng lên, dồn sức ghì lại.

Nhưng con cá này khỏe quá! Nó không hề giãy giụa một cách cuống cuồng như những con cá khác mà cứ thong thả kéo ông đi vòng vòng quanh bờ hồ, như thể cố tình dẫn dụ ông di chuyển.

Ông Hồ cắn răng kéo lại. Cứ thế giằng co hồi lâu, tay ông bắt đầu run lên vì mỏi. Lạ lùng thay, sức lực của con cá này dường như vô tận, chẳng hề có dấu hiệu đuối sức.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng lực kéo cũng yếu đi đôi chút. Ông Hồ nhân cơ hội, chộp lấy đèn pin, định bật sáng để soi xem rốt cuộc đã câu được thứ gì.

Loading...