Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 626
Cập nhật lúc: 2025-03-09 16:09:07
Lượt xem: 2
Vừa cười lớn, Chung Thịnh vừa giơ điện thoại lên, đắc ý mở cửa xông ra ngoài.
Bình luận trên livestream lập tức bùng nổ.
"Trời đất ơi, má ơi, tên đàn ông này thật sự quá bỉ ổi!"
"Hắn còn cố tình không tắt livestream? Không sợ bị mắng sao?"
"Da mặt hắn dày đến mức này rồi à? Có thể báo cảnh sát bắt hắn lại không?"
Trong khi đó, bên trong căn hộ, Cung Lâm và Uông Mộng Hàm hoàn toàn không biết rằng nguy hiểm đang đến gần.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cung Lâm theo phản xạ bước tới mở cửa.
Nhưng ngay khi cửa vừa hé ra một khe nhỏ, Chung Thịnh đã thô bạo xông vào.
"Con đàn bà c.h.ế.t tiệt! Ly hôn rồi mà vẫn chưa chịu buông tha tôi à?"
Hắn nghiến răng, ánh mắt tràn đầy căm tức.
"Xem thử lần này tôi có đánh c.h.ế.t cô không!"
Dứt lời, hắn thản nhiên đặt điện thoại lên bàn—vẫn chưa tắt livestream.
Sau đó, hắn vén tay áo lên, từng bước tiến về phía Cung Lâm.
Cung Lâm sợ hãi lùi lại, giọng nói run lên:
"Sao anh tìm được chỗ này? Cút ra ngoài!"
Những ký ức kinh hoàng chợt ùa về, khiến cô ta cảm thấy như bị nhấn chìm trong cơn ác mộng.
Không! Cô ta không thể để hắn đánh mình nữa!
Cung Lâm hoảng loạn vơ lấy tất cả những thứ trong tầm tay—gối ôm, hộp khăn giấy, bình hoa—liên tục ném về phía hắn.
Nhưng tất cả những thứ đó đều vô dụng.
Chung Thịnh bị chọc giận, mặt mày tối sầm.
"Con đàn bà thối tha! Sao trước đây tôi không nhận ra cô lại độc ác thế này chứ?"
Hắn lao đến, mạnh mẽ đẩy cô ta ngã xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/626.html.]
Cung Lâm chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một cú đá hung bạo giáng xuống người mình.
Từng cú, từng cú một.
Mỗi cú đá đều đau đến thấu xương.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Livestream lập tức trở nên hỗn loạn.
"Trời ơi! Hắn điên rồi!"
"Ai đó mau báo cảnh sát đi! Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn chị gái này bị đánh sao?!"
"Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng không biết địa chỉ..."
Cung Lâm cuộn người lại, toàn thân run rẩy.
Mình lại bị đánh nữa rồi...
Giống như trước đây...
Vô số đêm dài, thân thể và linh hồn cô ta đều bị giày vò tàn nhẫn như thế này.
Không có ai cứu cô ta.
Trước đây không có, bây giờ cũng không có.
Những người mà cô ta từng hy vọng sẽ bảo vệ mình, cuối cùng đều chỉ buông những lời cay nghiệt.
Họ nói đây là lỗi của cô ta.
Họ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột ngột lao đến, chắn trước mặt cô ta.
Là Uông Mộng Hàm!
Vừa từ nhà vệ sinh đi ra, cô ấy lập tức lao đến che chở cho Cung Lâm.
Những cú đá của Chung Thịnh, tất cả đều giáng xuống người cô ấy.
Bình luận bùng nổ.
"Ôi trời ơi! Uông Mộng Hàm đang bảo vệ Cung Lâm sao?"
"Tôi khóc mất! Cung Lâm cứu Uông Mộng Hàm, bây giờ Uông Mộng Hàm cũng cứu Cung Lâm!"
"Nhưng cô ấy còn đang mang thai! Quá nguy hiểm rồi!"