Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 613
Cập nhật lúc: 2025-03-08 23:18:15
Lượt xem: 7
Lời này nghe còn giả hơn cả tiền âm phủ.
Nếu là học sinh tiểu học thì may ra còn tin được, chứ ba người trưởng thành lại chơi trò tìm kho báu ở nơi hoang vu thế này?
Thật ra, Hoắc Nam Nam chỉ đang kéo dài thời gian.
Cô ta lặng lẽ thò tay vào túi áo, cố gắng lấy điện thoại ra để báo cảnh sát.
Nhưng gần như ngay lập tức, Phàn Đồng Quang đã phát hiện ra hành động của cô ta.
Anh ta khẽ nhếch môi cười, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào:
'Tìm kho báu?'
Anh ta bước lên một bước.
'Tốt thôi, vậy cho tôi hỏi… mấy người có quan hệ gì với Cát Tô?'
Dừng một chút, giọng nói của anh ta càng trở nên lạnh lẽo:
'Nhưng điều tôi muốn biết hơn là… làm sao mấy người biết xác cô ta chôn ở đây?' "
Ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình điện thoại le lói trong túi quần jean của Hoắc Nam Nam.
Phàn Đồng Quang lập tức nhận ra điều đó, ánh mắt hắn ta tối sầm lại.
"Cô đang làm gì? Báo cảnh sát à? Ai cho phép cô báo cảnh sát?"
Không đợi ai trả lời, hắn ta cười lạnh, đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn.
"Nếu mấy người đã biết bí mật của tôi rồi…" Giọng hắn ta trầm thấp, lạnh lẽo như thể vừa rít qua kẽ răng. "Vậy thì cùng xuống dưới làm bạn với Cát Tô đi!"
Nói xong, hắn lao thẳng về phía Hoắc Nam Nam như một con thú hoang.
Cô ta chỉ là một cô gái yếu ớt, sao có thể chống cự lại một gã đàn ông cao to, từng tập luyện thể hình thường xuyên? Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị xô ngã xuống đất.
"Nam Nam!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/613.html.]
Tào Thượng hét lớn, lập tức lao tới. Nhưng hắn ta đã nhanh hơn một bước, rút từ trong túi ra một con d.a.o sáng loáng, lưỡi d.a.o phản chiếu ánh sáng khiến người ta rét run.
"Đừng nóng vội."
Hắn ta nheo mắt, giọng điệu thong thả như thể đang tận hưởng trò chơi săn mồi.
"Chờ sau khi tao tiễn con bé này đi, thì sẽ tới lượt mày."
Từng chữ, từng chữ một như những giọt nước lạnh nhỏ xuống, khiến không gian trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
"Từng bước… từng bước một…" Hắn ta cười khẽ. "Yên tâm đi, ba đứa mày, không ai chạy thoát được đâu."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Hoắc Nam Nam run lên, sắc mặt trắng bệch.
"Cứu em… Mau cứu em!"
Đúng lúc này, Cát Tô xuất hiện bên cạnh ba người họ.
Nhưng quỷ khí của cô ta đã quá yếu, nếu không bám vào thân xác ai đó, ngay cả việc duy trì hình thái cũng trở nên khó khăn.
Cô ta không thể làm gì được Phàn Đồng Quang.
Thế nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Hoắc Nam Nam, Cát Tô lại mỉm cười, nụ cười đầy châm chọc.
"Cô xem đi." Cô ta nghiêng đầu nói với Kỷ Hòa. "Tôi đã nói gì nào?"
"Khi lợi ích của bản thân bị ảnh hưởng, cho dù là người yêu cũng sẽ không chút do dự mà đẩy cô ra."
Kỷ Hòa nhíu mày, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ trao đổi với Cát Tô bằng suy nghĩ.
"Cô nghĩ Tào Thượng sẽ không cứu Hoắc Nam Nam sao?"
"Đương nhiên là không cứu!" Cát Tô bật cười, như thể Kỷ Hòa vừa nói một điều gì đó quá ngây thơ.
"Mặc dù ba người các cô đứng đây, nhưng Phàn Đồng Quang chỉ có một người? Vậy thì sao?"
"Hắn ta tập thể hình thường xuyên, sức lực không phải chuyện đùa. Đối phó ba người chẳng phải chuyện gì quá khó."