Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 600

Cập nhật lúc: 2025-03-08 23:04:35
Lượt xem: 3

Tào Thượng gật đầu chắc nịch, giọng đầy tự tin:

“Em đã phẫu thuật thẩm mỹ, đúng không?!”

Hoắc Nam Nam: “…”

Kỷ Hòa: “…”

Cô còn tưởng cậu ta vừa lĩnh ngộ được điều gì đó.

Thì ra hoàn toàn không phải.

Hình ảnh phản chiếu trong gương từ lâu đã không còn là gương mặt của Hoắc Nam Nam nữa.

Thay vào đó là một cô gái với mái tóc bết máu, vết sẹo sâu hoắm trên trán, vệt m.á.u đỏ sẫm kéo dài xuống, loang lổ trên gương mặt trắng bệch.

Nếu nhìn kỹ hơn, ngũ quan của cô gái kia có nét rất giống Hoắc Nam Nam.

Không, phải nói chính xác là—Hoắc Nam Nam giống cô ta.

Kỷ Hòa nâng chiếc gương lên, đặt ngay trước mặt Hoắc Nam Nam.

“Nhìn kỹ đi, gương mặt này… có quen không?”

Khoảnh khắc Hoắc Nam Nam nhìn vào gương, cơ thể vẫn là của cô ta.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Nhưng khuôn mặt lại là của một hồn ma.

Nói không sợ là giả.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt lảng tránh, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào gương.

Kỷ Hòa hờ hững lên tiếng:

“Bắt đầu thấy sợ rồi sao? Nếu cô không dừng lại, cơ thể này sẽ hoàn toàn bị thứ kia chiếm đoạt.”

Lời vừa dứt, Tào Thượng lập tức nhảy dựng lên:

“Chiếm đoạt?! Đại sư, chẳng lẽ bạn gái tôi thực sự bị ma bám theo sao? Đang yên đang lành, sao con ma nữ này lại bám vào Nam Nam?”

Kỷ Hòa lắc đầu:

“Không. Là tự cô ấy đồng ý đấy.”

Tào Thượng tròn mắt: "Hả???"

Sao có thể?

Người bình thường còn tránh ma quỷ không kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/600.html.]

Nam Nam lại đồng ý?

Tại sao?

Không lẽ…

Đúng lúc này, Hoắc Nam Nam khẽ nhắm mắt, giọng nói có chút khàn khàn:

“A Thượng, cô Kỷ nói đúng. Là em tự đồng ý.”

Tào Thượng như bị sét đánh ngang tai!

Cậu ta gần như lắp bắp:

“Tại… tại sao?”"

Giọng của Hoắc Nam Nam nhỏ dần, gần như thì thầm.

"Bởi vì… cô ta nói có thể khiến em trở nên xinh đẹp hơn."

Tào Thượng sững sờ nhìn bạn gái, ánh mắt đầy hoài nghi.

"Vì sao chứ? Em còn chưa đủ đẹp hay sao?"

Hoắc Nam Nam run rẩy đẩy chứng minh nhân dân của mình về phía trước, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở.

"Anh nhìn cho kỹ đi… Đây mới là em thật sự."

Cô ta dừng lại một chút, rồi chậm rãi hỏi:

"Anh còn nhớ chúng ta quen nhau thế nào không?"

Tào Thượng không cần suy nghĩ, lập tức trả lời:

"Đương nhiên nhớ! Chúng ta gặp nhau trong một buổi dạ tiệc năm ba đại học. Khi đó, cả hai tình cờ đều là người dẫn chương trình. Em vừa gặp đã yêu anh, rồi bắt đầu theo đuổi anh."

Hoắc Nam Nam bật cười, nụ cười phảng phất chút cay đắng.

"Phải, trong mắt anh, câu chuyện là như thế."

"Nhưng anh có biết không? Tình yêu sét đánh mà anh nghĩ… thực ra đã bắt đầu từ năm em mười bảy tuổi rồi."

Năm đó, Hoắc Nam Nam học lớp mười một.

Vì không có lợi thế trong kỳ thi chia lớp, cô ta bị xếp vào lớp kém nhất của khối.

Lớp học chẳng khác gì một đám hỗn tạp. Không ai thực sự để tâm đến chuyện học hành, số người chịu nghe giảng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Loading...