Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 547
Cập nhật lúc: 2025-03-07 18:50:24
Lượt xem: 10
Cứ như vậy, thứ tự vượt ải cuối cùng được xác định:
Hạ Phong – Dương Vận.
Tần Trạm – Tào Khiết.
Lâm Hiểu Thiên – Lương Điềm Điềm.
Lương Nhất Hủ – Kỷ Hòa.
Hạ Phong liếc nhìn Dương Vận, rồi lại nhìn về phía Kỷ Hòa, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Nếu có thể, anh ta thực sự mong người phía sau mình là Kỷ Hòa.
Nhưng bây giờ thứ tự đã được sắp xếp.
Cũng hết cách.
Hạ Phong chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Kỷ Hòa đi ra cuối hàng, còn Dương Vận thì lại tranh thủ chen lên đứng phía sau anh ta, giọng nói õng ẹo, mềm nhũn:
"Anh Phong, con đường này cao quá… Em nghĩ nếu em đứng trên đó, chắc chân sẽ mềm nhũn ra mất~"
Hạ Phong nghe thấy giọng cô ta, chỉ cảm thấy phiền không tả được.
Anh ta nhíu mày, giọng điệu chẳng chút kiên nhẫn:
"Không phải bên dưới có lưới an toàn sao? Ngã xuống cũng đâu có c.h.ế.t được!"
Trước đây anh ta không nhận ra Dương Vận lại nhiều chuyện đến thế.
Vẫn là Kỷ Hòa tốt hơn.
Lý trí, tỉnh táo, chưa bao giờ nói thừa một câu nào.
Bên ngoài, bình luận nổ ra sôi nổi.
"Ảo giác hả? Sao tôi cứ cảm giác Hạ Phong ngày càng chán ghét Dương Vận thế? Hai người này không phải đang yêu nhau sao? Hay là sắp chia tay rồi?"
"Không đâu, chính vì là người yêu nên mới dám tỏ thái độ như thế! Chứ gặp người lạ thì ai dám nói chuyện kiểu đó?"
"Nhưng mà sao tôi cứ thấy Hạ Phong sắp không chịu được nữa rồi vậy… Chị Dương Vận của chúng ta xinh đẹp như thế, sao anh ta lại nỡ hung dữ với chị ấy chứ?"
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/547.html.]
Dương Vận cũng sững sờ.
Cô ta định nói gì đó, nhưng Hạ Phong đã cất bước đi thẳng đến khu vực thi đấu, không thèm ngoảnh lại lấy một lần.
Ánh mắt Dương Vận thoáng qua vẻ bực bội, nhưng rất nhanh đã kìm lại.
Đó là Hạ Phong.
Là người cô ta tuyệt đối không thể đắc tội.
Dựa theo thứ tự đã sắp xếp, tám khách mời nhanh chóng được cài dây an toàn, đứng sẵn ở vị trí xuất phát.
Hạ Phong là người đầu tiên.
Từ xa nhìn lại thì không có gì đáng sợ, nhưng khi thực sự đặt chân lên đó, anh ta mới nhận ra mặt nước sông Nhạn gần ngay dưới chân mình đến mức nào.
Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị dòng nước xiết nuốt chửng ngay lập tức.
Nghiêm Tập cười gian:
"Chúng ta phỏng vấn thử tâm trạng thầy Hạ lúc này nhé?"
Ai bảo lúc nãy đám người này cứ chăm chăm nhìn m.ô.n.g mình cơ chứ!
Bây giờ có còn cười nổi nữa không?
Hạ Phong: "…"
Đúng là không cười nổi thật.
Anh ta mới vừa đưa một chân ra đã cảm thấy xây xẩm mặt mày.
Buộc mình phải tập trung, không nhìn xuống dưới, chỉ có thể dán mắt vào điểm đến phía trước, bước từng bước thận trọng.
Nếu so với kích thước bàn chân của một người đàn ông trưởng thành, con đường này quả thực hơi hẹp.
Vừa phải duy trì tốc độ, vừa phải đảm bảo mỗi bước chân đặt đúng vị trí trung tâm.
Chỉ cần lơ là một chút là có thể mất thăng bằng ngay.
Phải công nhận một điều, Hạ Phong không hề nói suông.
Biểu hiện của anh ta đã tốt hơn nhiều so với kỳ vọng.