Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 530

Cập nhật lúc: 2025-03-07 18:32:54
Lượt xem: 14

Không khí trong livestream lập tức trở nên căng thẳng.

"[Trời đất ơi! Đây còn là người sao?! Sao lại có thể độc ác như vậy?!]"

"[Buồn nôn quá… Thật sự có những đứa trẻ vị thành niên còn tàn nhẫn hơn cả người lớn!]"

"[Hạ Diệc Hải đáng thương quá… Ông ấy còn muốn giúp Tiêu Lạc Nhiên quay đầu cơ mà! Rốt cuộc loại người như cô ta lấy tư cách gì để hại ông ấy?!]"

"[Càng nghĩ càng thấy đáng sợ… Đúng là bạn trai cô ta nói không sai. Chuyện như thế này, phần lớn mọi người đều theo bản năng mà đứng về phía "kẻ yếu", chẳng cần suy xét đúng sai.]"

Cô gái nhắm mắt, sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Lúc ấy… tôi rất sợ. Nhưng tôi chỉ nghĩ hai người họ đùa giỡn với nhau, không để trong lòng. Không ngờ rằng… chuyện đó lại thật sự xảy ra."

Tiếng nói của cô run rẩy, hiển nhiên là vô cùng hối hận.

Nhưng người hối hận hơn… chính là Hạ Ngọc Tuyền.

Cậu ta siết chặt nắm tay, cơn giận dữ bùng lên, gầm lên gần như là hét:

"Rõ ràng chị đã biết sự thật! Tại sao khi đó lại không đứng ra nói rõ?!"

"Nếu chị chịu lên tiếng, chịu nói ra sự thật ngay lúc đó…"

"Thì bố tôi đã không phải c.h.ế.t oan!"

Hạ Ngọc Tuyền hiểu rõ, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô gái trước mặt.

Nhưng cậu vẫn thấy đau đớn.

Tại sao?

Tại sao năm đó cô ấy không đứng ra?

Cô gái khẽ lắc đầu, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

"Xin lỗi… Thật sự xin lỗi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/530.html.]

Lúc đó tôi cũng muốn lên tiếng, nhưng bố mẹ không cho phép. Họ nói nhà họ Tiêu quá mạnh, người bình thường như chúng tôi không thể trêu vào. Hơn nữa, khi ấy tôi sắp thi đại học, bố mẹ không muốn tôi rước rắc rối…

Bao năm nay, tôi chưa từng quên chuyện đó. Trong lòng luôn day dứt..."

Cô ấy dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Có lẽ là do số mệnh an bài, hôm nay tôi vô tình xem được buổi livestream này…

Tôi mới biết, không chỉ mình tôi còn nhớ chuyện cũ, mà còn có người vẫn đang đau khổ tìm câu trả lời cho những gì đã xảy ra ba năm trước.

Nhưng lý do khiến tôi quyết định đứng ra, không phải vì chuyện năm đó, mà là vì thầy Hạ…"

Nhắc đến Hạ Diệc Hải, ánh mắt cô gái bỗng trở nên dịu dàng.

"Thầy Hạ là một người rất tốt.

Tôi vẫn nhớ rõ, có một lần bố mẹ tôi cãi nhau, tôi hoảng hốt chạy ra khỏi nhà, đến trường mà chưa kịp ăn sáng. Khi thầy Hạ biết chuyện, thầy đã mua bánh tiêu và sữa đậu nành cho tôi.

Lớp tôi khi ấy có một bạn gia cảnh khó khăn, không có tiền đóng học phí, sắp phải nghỉ học đi làm công nhân. Thầy Hạ đã đến tận nhà, kiên trì thuyết phục bố mẹ bạn ấy để bạn tiếp tục đi học. Thầy thậm chí còn tự bỏ tiền túi giúp bạn ấy một phần học phí.

Chuyện đó, thầy chưa bao giờ nói với ai, nhưng sau này bạn học kia chủ động kể lại, chúng tôi mới biết…"

Giọng cô nghẹn lại.

"Thầy Hạ luôn tốt như vậy, luôn đối xử với chúng tôi như một người cha.

Cho nên, lần này, tôi muốn đứng ra.

Dù kết cục có ra sao, ít nhất tôi cũng không phải hối hận, không thẹn với lương tâm, không phụ lòng thầy Hạ."

Tiêu Lạc Nhiên dù có vô liêm sỉ đến đâu, cô ta vẫn là người nhà họ Tiêu.

Sai lầm năm đó của cô ta, chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ tìm cách bao che.

Tố cáo Tiêu Lạc Nhiên, đồng nghĩa với việc đối đầu với thế lực của nhà họ Tiêu.

Nói không sợ, là nói dối.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Nhưng...

Loading...