Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 496 - 1
Cập nhật lúc: 2025-03-05 21:06:12
Lượt xem: 11
Anh chỉ muốn đánh đổi tất cả để được gặp lại mẹ dù chỉ một lần!
"Đại sư… Đại sư, tôi thật vô liêm sỉ!"
Tiếu Phi ngồi thẫn thờ, giọng nghẹn ngào:
"Tôi luôn nghĩ mẹ tôi bị điên, vô lý.
Nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao bà ấy trở thành như vậy."
Anh ôm đầu, từng câu nói như thể rút cạn sức lực:
"Tôi đã hận bà ấy cả đời…
Thậm chí khi bà ấy chết, tôi còn thở phào nhẹ nhõm."
Anh bật khóc như mưa, hai vai run lên.
"Giờ tôi thật sự rất hối hận!"
Nhưng Kỷ Hòa chỉ ngồi lặng lẽ đối diện, không an ủi, không vỗ về.
Cô hiểu rằng, lúc này, sự ăn năn của anh là thứ duy nhất anh cần đối mặt.
Một lúc lâu sau, Tiếu Phi ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn cô, giọng khàn khàn:
"Đại sư, tôi muốn gặp mẹ tôi.
Cô có thể giúp tôi không?"
Anh cắn chặt răng, gần như cầu xin:
"Tôi thật sự rất muốn xin lỗi bà ấy…
Đây là món nợ cả đời tôi!
Nếu không thể nói lời xin lỗi, tôi sẽ mãi mãi sống trong ân hận!"
Nhìn người đàn ông đau khổ trước mặt, Kỷ Hòa im lặng vài giây rồi nói:
"Được.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Anh mang một di vật của mẹ anh đến đây, kèm theo một tấm ảnh của bà ấy."
Nghe vậy, Tiếu Phi vội lau nước mắt, giọng nói lộ rõ sự kích động:
"Được! Tôi đi ngay!"
Nói xong, anh lập tức chạy lên lầu.
Chỉ một lát sau, anh ôm một vài bộ quần áo của mẹ xuống.
"Đại sư, thế này có đủ không? Nếu không đủ, tôi sẽ tìm thêm!"
"Đủ rồi."
Kỷ Hòa khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/496-1.html.]
Cô cắn rách ngón tay giữa.
Máu chảy ra, nhưng không rơi xuống mà lơ lửng trong không trung.
Dưới sự khống chế của cô, những giọt m.á.u hợp lại, vẽ nên một trận pháp nhỏ.
Từng tia sáng lập lòe phát ra từ trận pháp.
Chỉ trong nháy mắt—
Một người phụ nữ tóc dài xuất hiện giữa không trung.
Vừa nhìn thấy bà, Tiếu Phi lập tức bật khóc.
"Mẹ!"
Anh nghẹn ngào gọi một tiếng.
Lúc mẹ còn sống, anh chưa từng gọi bà như thế.
Vì anh hận bà.
Giờ đây, cuối cùng anh cũng gọi.
Nhưng đã quá muộn.
Người phụ nữ không nói gì.
Bà chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
"Mẹ…"
Tiếu Phi siết chặt tay, cố nén tiếng nấc:
"Con đã đuổi Tiếu Lôi và Tiếu Biệt Vân ra khỏi công ty rồi!
Cả đời này, bọn họ đừng mong sống yên ở thành phố S!"
Giọng anh run run:
"Mẹ, con đã báo thù thay mẹ…"
Anh lau nước mắt, hít sâu một hơi, cố gắng nở một nụ cười:
"Bây giờ con sống rất tốt.
Con cũng không thua kém ông ta nữa!
Dù sao con cũng là con trai mẹ, làm sao con có thể thua kém được?"
Anh ngẩng đầu, nhìn bà với ánh mắt chờ mong:
"Mẹ… mẹ ở trên trời có linh…
Mẹ có thấy tự hào về con không?"
Người phụ nữ trước mặt vẫn không nói gì.
Bà chỉ mỉm cười, dịu dàng nhìn anh.