Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 484
Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:23:27
Lượt xem: 17
Ban đầu, Lương Nhất Hủ nhận được một thùng giấy.
Anh cứ tưởng là quà người hâm mộ gửi tặng, nên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nhưng khi mở ra, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bên trong là một đống ảnh chụp, thư tay và một chiếc máy ghi âm.
Ảnh chụp toàn là những khoảnh khắc trong cuộc sống hằng ngày của anh. Điều đáng sợ hơn là... tất cả những bức ảnh này đều được chụp theo lịch trình cá nhân không hề công khai.
Nói cách khác, có một kẻ giống như con gián, lặng lẽ ẩn nấp đâu đó quanh anh, dõi theo nhất cử nhất động suốt một thời gian dài.
Còn thư tay...
Từng câu từng chữ tràn đầy tình cảm cuồng nhiệt, như thể người viết đã đắm chìm hoàn toàn vào thế giới của chính mình.
Cuối thư, ký tên: Mèo con mùa tuyết.
Lương Nhất Hủ trầm mặc một lúc, cuối cùng cầm lấy máy ghi âm, nhấn nút phát.
Tiếng rè rè vang lên, tiếp đó là giọng nói của một cô gái.
"Anh ơi... rốt cuộc anh có đang yêu đương với Phạm Dĩnh không vậy?"
"... Sao anh không nói gì? Có phải anh và cô ta yêu nhau không?"
"Trả lời em đi! Anh là của toàn thể fan, sao anh có thể có người yêu chứ?"
"Em đã nói rồi, nếu anh yêu cô ta, em sẽ tự sát."
"Anh tưởng em chỉ nói đùa thôi sao?! Em sẽ tự sát thật đấy!!!"
Ban đầu giọng nói còn khá bình tĩnh, nhưng càng về sau lại càng kích động, đến mức gần như gào lên bên tai.
Da đầu Lương Nhất Hủ tê rần.
Anh hoảng hốt vứt phắt máy ghi âm ra xa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/484.html.]
Không chỉ mình anh, ngay cả Phạm Dĩnh cũng chịu sự quấy rối nặng nề.
Một ngày nọ, cô ấy cầm theo một chiếc thùng giấy tìm đến Lương Nhất Hủ, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy.
"Nhất Hủ, từ lúc bị phóng viên chụp ảnh, em liên tục nhận được mấy thứ chuyển phát nhanh kỳ quái. Thư nặc danh, ảnh chụp lén... đến cả xác mèo, em cũng từng thấy qua. Nhưng lần này thì khác... Em nhận được một bàn tay đứt lìa!"
Nói rồi, cô đổ thứ trong thùng ra.
Dù biết đó chỉ là mô hình, nhưng màu sắc, kết cấu và cả vết m.á.u loang lổ trên cổ tay đều quá mức chân thực.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Cô vừa mở thùng đã sợ đến bật khóc.
"Em thật sự rất sợ..." Phạm Dĩnh nghẹn ngào. "Giờ là bàn tay giả, sau này thì sao?!"
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này là do "Mèo con mùa tuyết" giở trò.
Lương Nhất Hủ cau mày, vỗ nhẹ vai cô, trấn an:
"Đừng lo, chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi."
Ngay tối hôm đó, Lương Nhất Hủ gửi tin nhắn cuối cùng cho "Mèo con mùa tuyết".
"Sự tồn tại của cô đã gây quá nhiều phiền phức cho tôi. Xin cô đừng quấy rầy Phạm Dĩnh nữa, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Gửi xong, anh lập tức chặn tài khoản của cô ta.
Thậm chí, để tránh phiền phức về sau, anh quyết định dọn nhà.
Lần này, anh chuyển đến một khu vực xa hơn, có hệ thống an ninh nghiêm ngặt hơn. Tất cả cửa sổ sát đất đều lắp thêm rèm dày, cửa chính gia cố ba lớp.
Sau khi ổn định mọi thứ, "Mèo con mùa tuyết" quả thực không còn xuất hiện nữa.
Có lẽ, cô ta đã từ bỏ.
Lương Nhất Hủ ngồi đối diện Kỷ Hòa, thở dài một hơi thật sâu.
"Lúc đó, tôi cứ tưởng cuối cùng cũng thoát khỏi sự quấy rối của cô ta rồi..." Anh cười nhạt. "Nhưng không ngờ, đó mới chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng."