Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 482

Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:19:35
Lượt xem: 23

Kết thúc buổi livestream, Kỷ Hòa vươn vai, đi tắm một trận sảng khoái rồi chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, điện thoại rung hai cái.

Tin nhắn từ Lương Nhất Hủ.

"Cô Kỷ nói đúng lắm, gần đây tôi liên tục gặp chuyện kỳ quái, muốn nhờ cô xem thử."

"Không biết khi nào cô có thời gian?"

Ngay sau đó là một tin nhắn chuyển khoản.

Chỉ có thể nói, không hổ danh là ảnh đế Lương.

Giàu có lại hống hách.

Lần trước khi quay Rung Động Tuyệt Đối, Kỷ Hòa đã nhận ra trạng thái của anh có gì đó không ổn. Rất rõ ràng là bị vong theo đã lâu, nhưng cô muốn xem thử anh có thể chịu đựng được đến bao giờ.

Giờ thì không chịu nổi nữa rồi.

Cô gõ nhanh tin nhắn:

"Chắc tình trạng này đã kéo dài khá lâu, xử lý càng sớm càng tốt."

"Nếu mai anh rảnh, tôi sang một chuyến."

Lương Nhất Hủ đáp lại rất nhanh.

"Được, mai tôi rảnh."

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Anh sắp phát điên rồi.

Nhưng vì chuyện này quá đặc biệt nên anh không dám tìm mấy đại sư bên ngoài. Đừng nói tới chuyện có đáng tin hay không, lỡ miệng tiết lộ ra ngoài thì nửa đời còn lại của anh xem như chấm dứt.

Lần trước ở mật thất, rõ ràng Kỷ Hòa chẳng tiếp xúc với anh chút nào, vậy mà chỉ liếc mắt đã nhận ra anh đang bị ác quỷ quấn thân, dương khí suy yếu.

Trực giác nói với Lương Nhất Hủ rằng... có lẽ Kỷ Hòa là người duy nhất có thể cứu anh.

Mười giờ sáng hôm sau, Kỷ Hòa đến nhà Lương Nhất Hủ đúng hẹn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/482.html.]

Gõ cửa mấy lần nhưng không ai đáp.

Cô bất đắc dĩ lấy điện thoại gọi thẳng.

Mãi mới có người bắt máy.

Giọng nói khàn đặc, có chút mơ màng:

"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi cài báo thức rồi mà không hiểu sao lại ngủ say như chết, đến chuông báo thức cũng không nghe thấy."

Lương Nhất Hủ hổ thẹn, lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản để xin lỗi.

Kỷ Hòa vội cản lại.

"Không cần đâu, ngủ say không phải lỗi của anh. Chắc mấy hôm nay anh cực kỳ mệt mỏi, ngủ mãi không dậy nổi đúng không?"

Lương Nhất Hủ thở dài:

"Đúng vậy. Ban đêm cứ chợp mắt là gặp ác mộng, thường giật mình thức dậy lúc nửa đêm. Ban ngày thì đỡ hơn nên tôi toàn ngủ bù. Ngày đêm đảo lộn kiểu này, tôi sắp đột tử đến nơi rồi."

Kỷ Hòa gật đầu, giải thích:

"Ban ngày dương khí mạnh hơn, ảnh hưởng của quỷ cũng giảm đi đáng kể. Anh có biết mình bị vong theo không?"

Lương Nhất Hủ cười khổ.

"Biết chứ. Không chỉ biết mình bị theo mà tôi còn biết đó là ai nữa."

Anh dựa lưng vào sofa, giọng nói khẽ trầm xuống.

"Hai tháng trước, tôi tình cờ gặp lại Phạm Dĩnh - bạn cũ thời đại học, trong một bữa tiệc. Lâu ngày gặp lại, hai đứa nói chuyện nhiều hơn vài câu, thế mà lại... cọ ra lửa."

Cảm xúc trên gương mặt anh có chút phức tạp.

"Lúc đó cả hai đều có hứng thú với nhau, nhưng vẫn chỉ dừng ở mức thăm dò, chưa ai chủ động bước thêm bước nữa."

Anh dừng một chút, đôi mắt hiện lên chút mệt mỏi.

"Nếu tôi không đoán sai... từ lúc đó, cô ấy đã luôn ở bên tôi."

Loading...