Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 481
Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:49:57
Lượt xem: 16
Nhưng ông ta lại ngập ngừng một chút, do dự nói tiếp:
'Tôi chỉ có một thỉnh cầu… Cô có thể không đăng video chuyện này lên không? Tôi chỉ là một người bình thường, nếu để người ta biết… tôi… tôi thật sự không muốn gặp rắc rối…'
Lã Chí Cương tự biết bản thân mình quá hèn.
Nhưng không còn cách nào khác.
Ông ta sợ lắm.
Kỷ Hòa nhìn ông ta một lúc, rồi gật đầu.
'Được.'
Thấy cô đồng ý, Lã Chí Cương mới nhẹ nhõm thở phào.
Lã Thành vẫn còn nhỏ, đã lên giường ngủ từ sớm.
Lã Chí Cương rón rén bước vào phòng con trai, cầm kéo, nín thở cắt đứt sợi dây đỏ trên cổ thằng bé.
Ngay khi cầm viên ngọc trên tay, ông ta lập tức lao thẳng ra ngoài.
Đêm tối đen như mực, đường phố vắng lặng không một bóng người.
Chỉ có ánh trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, lạnh lẽo và cô quạnh.
Trước đây, Lã Chí Cương không bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ.
Nên dĩ nhiên, ông ta chẳng bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng giờ đây, ông ta chỉ thấy nơi nào cũng có quỷ, chỗ nào cũng có ma!
'Ngọc Hoàng đại đế, Vương Mẫu nương nương, đức mẹ Maria, Chúa Giê-xu, xin hãy phù hộ con… Ngài nữ quỷ ơi, tôi thật sự không cố ý trộm ngọc khóa hồn của ngài đâu! Mong ngài đừng nhớ thương kẻ hèn này, tha thứ cho tôi…'
Lã Chí Cương vừa hì hục đào bới vừa lẩm bẩm khấn vái.
Bão bình luận xem mà cười muốn vỡ bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/481.html.]
Xem ra, từ nay về sau, ông ta không dám làm chuyện xấu nữa rồi.
Đào một mình đến mức mệt bở hơi tai, cuối cùng Lã Chí Cương cũng tìm thấy góc quan tài.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Ông ta run rẩy vươn tay, mở nắp ra.
Vẫn như lần trước, nằm bên trong là một t.h.i t.h.ể nữ khô quắt.
Không còn là mỹ nhân tuyệt sắc ngày nào nữa.
Lã Chí Cương hít sâu, vội vàng lấy viên ngọc ra khỏi túi, giọng lắp bắp:
'Tôi… tôi đem ngọc khóa hồn trả lại cho ngài rồi đây! Sau này tôi sẽ đốt tiền giấy cho ngài… xin ngài hãy tha thứ cho tôi…'
Vừa dứt lời, ông ta run run đưa tay tới.
Ngay khoảnh khắc đó…
Miệng của t.h.i t.h.ể nữ… đột nhiên mở ra!"
Lã Chí Cương sợ đến mức ngã dập m.ô.n.g xuống đất, cả người run bần bật, giọng nói cũng lắp bắp:
"Kỷ... cô Kỷ Hòa! Sao tự nhiên nó lại há miệng thế? Đừng nói là muốn cắn tôi đấy nhé? Lỡ bị cắn rồi có biến thành zombie không?"
Nhìn hình ảnh trên màn hình, Kỷ Hòa vừa buồn cười vừa bất lực.
"Nếu nó thật sự muốn hại ông thì ông đã c.h.ế.t từ lâu rồi, làm gì còn ở đây mà kêu la nữa?"
Cô thở dài, nhắc nhở:
"Ông cứ bỏ ngọc vào miệng cô ấy là được."
Nghe vậy, Lã Chí Cương nuốt nước bọt đánh ực, bàn tay run rẩy cầm viên ngọc bỏ vào miệng xác cô gái.
Vừa chạm vào, một loạt âm thanh đùng đùng vang lên.
Toàn bộ quan tài đột nhiên rung chuyển dữ dội, nắp quan tài mở rộng rồi từ từ khép lại, sau đó dần chìm xuống lòng đất.
Lặng lẽ chờ đợi... để một ngày nào đó, có kẻ khác lại đến gọi nó thức tỉnh.