Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 478

Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:46:58
Lượt xem: 9

'Một tháng trước, ông đã đưa cho con mình thứ gì đó, đúng không?'

Lã Chí Cương, người vừa rồi còn kích động đến mức văng nước bọt tung tóe, bỗng nhiên cứng họng.

Không ai nói gì.

Kỷ Hòa cũng chẳng vội vã, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt đầy ẩn ý, chờ một câu trả lời.

Sau một hồi im lặng kéo dài, cuối cùng Lã Chí Cương cũng thở dài một hơi, thấp giọng nói:

'Không hổ danh là Kỷ Hòa, ngay cả chuyện này mà cô cũng đoán được… Đúng vậy, tôi có tặng thằng bé một chiếc vòng cổ.'

'Vòng cổ?'

'Một chiếc vòng thôi mà, có gì to tát đâu?'

'Mẹ tôi cũng từng bảo tôi đeo ngọc bên người để trừ tà, chẳng phải đồ mang điềm lành sao?'

Chuyện xảy ra một tháng trước…

Tại khu An Hùng, thành phố S, một tòa nhà cũ bị phá bỏ.

Trong lúc khai quật, các công nhân bất ngờ đào được một cỗ quan tài dưới lòng đất.

Vì tò mò, họ quyết định mở nắp quan tài ra xem.

Bên trong là một t.h.i t.h.ể nữ, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.

Hai mắt khép lại, đôi môi hơi hé mở, tựa như chỉ đang ngủ say.

Nếu không phải những hoa văn cổ xưa khắc trên quan tài cho thấy niên đại đã rất xa xưa, e rằng bọn họ còn tưởng đây là một người vừa mới được an táng.

Nhưng thứ khiến mọi người sững sờ hơn chính là những thứ nằm bên cạnh thi thể.

Một kho báu đồ sộ với vô số vàng bạc châu báu!

Đôi mắt mấy công nhân sáng rực hơn cả đèn pha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/478.html.]

'Trời ơi, đây là ngọc bích đúng không? Cả hồng ngọc nữa này! Chúng ta vừa đào được cả một gia tài!'

'Đúng vậy! Nếu bán đi thì số tiền nhận được chắc chắn sẽ đủ để sống sung túc cả đời!'

Thế nhưng, vẫn có người do dự.

'Mấy thứ này đâu phải của chúng ta, tôi nghĩ… có lẽ nên báo lên trên thì hơn.'

Nghe vậy, Lã Chí Cương, khi ấy là nhà thầu, khẽ cười khẩy, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

'Hừ! Cậu ngu quá, báo cái gì mà báo? Cùng lắm cũng chỉ được phát vài trăm tệ và một cái cờ thưởng, có đáng gì đâu?'

'Theo tôi thấy, chúng ta cứ chia nhau, rồi lặng lẽ đem bán. Như thế chẳng tốt hơn sao?'

Mấy công nhân đứng đó nhìn nhau.

Họ đều là những người lao động tay chân, ngày ngày làm việc quần quật, lương tháng chẳng được bao nhiêu.

Tiền thuê nhà, tiền điện nước vừa đóng xong thì đã gần như sạch túi.

Đối mặt với lời dụ dỗ ấy, không ai là không d.a.o động.

Sau một hồi giằng co tâm lý, cuối cùng tất cả đều gật đầu.

Mỗi người lấy một phần châu báu đem về.

Lã Chí Cương là người lấy sau cùng.

Ông ta gom lấy vài món ngọc bích, ngọc trai và hồng ngọc.

Dường như vẫn chưa đủ, ông ta còn đảo mắt nhìn lại quan tài, chợt thấy đôi môi hé mở của t.h.i t.h.ể dường như có thứ gì đó sáng lấp lánh.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Thứ gì vậy?

Ông ta tiến lại gần, chần chừ một lát rồi thò tay vào miệng thi thể…

Và rút ra một viên ngọc!"

Loading...