Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 465
Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:29:22
Lượt xem: 12
Anh ta nhìn hai người trước mặt, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Ông lão… là Ngô Dự Quốc.
Chàng trai trẻ… chính là anh ta.
Cảnh tượng bố con vui vẻ trò chuyện, vừa thân thiết vừa đầm ấm.
Nhưng điều này… lại khiến anh ta cảm thấy xa lạ đến khó tin.
Vì những điều này…
Là chuyện chưa từng xảy ra!
Từ khi nào?
Từ khi nào bố anh ta lại dịu dàng thế này?
Từ khi nào hai người có thể thoải mái trò chuyện với nhau như vậy?
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Trong ký ức của Ngô Thần Nhạc, bố anh ta vẫn luôn là một người nghiêm khắc, cứng nhắc.
Ông ấy đặt ra hàng loạt quy tắc khắt khe.
Không cho phép anh ta mua áo khoác quá ba nghìn.
Không cho phép thành tích của anh ta tụt xuống dưới ba mươi phần trăm.
Không cho phép anh ta đi chơi với bạn bè đến nửa đêm mới về.
Thậm chí, suốt những năm tháng thiếu niên, ông ấy chưa từng một lần đi họp phụ huynh cho anh ta.
Ngay cả việc anh ta đang học lớp mấy, ông ấy cũng không rõ.
Đừng nói đến chuyện anh ta có bạn thân là ai, có thích cô gái nào hay không…
Họ giống như hai người xa lạ.
Và khi trưởng thành… cũng không khác gì.
Ngô Thần Nhạc đã dần hiểu rằng, sự nghiêm khắc của bố không phải vô lý.
Dưới áp lực ấy, anh ta trở thành một người thừa kế xuất sắc.
Tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, ngày càng nỗ lực hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/465.html.]
Mỗi ngày làm việc đến hai, ba giờ sáng, từng bước đưa công ty lên một tầm cao mới.
Cuối cùng, bố anh ta cũng có thể yên tâm lùi về sau.
Nhưng công việc ngày một nhiều, thời gian anh ta về nhà ngày một ít.
Thỉnh thoảng gặp bố, cũng chỉ gật đầu chào nhau như hai người xa lạ.
Thậm chí, dù có cơ hội ngồi xuống nói chuyện, thì chủ đề cũng chỉ xoay quanh công việc.
"Hạng mục này có đáng đầu tư không?"
"Cổ phiếu này phát triển thế nào? Mua vào hay bán ra?"
Ngoài công việc… không còn gì khác.
Họ là người thân.
Nhưng lại giống như hai người xa lạ.
Ngô Thần Nhạc đứng lặng một lúc, rồi chậm rãi bước tới trước.
Bỗng nhiên, trước mắt anh ta xuất hiện một đôi chân.
Ngô Dự Quốc đang mải nói chuyện thì bị cắt ngang, ông ta ngẩng đầu lên nhìn.
Ngay khoảnh khắc đó, ông ta hoàn toàn sững sờ.
Trước mặt ông ta, có hai người con trai giống hệt nhau.
"Sao lại thế này?"
Tại sao lại có đến hai Ngô Thần Nhạc!?
Ngô Thần Nhạc giả cũng từ tốn ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tia giễu cợt.
Giọng của Ngô Thần Nhạc thật khàn khàn, mang theo chút căng thẳng:
"Bố, con mới là Ngô Thần Nhạc thật. Cậu ta là giả!"
Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh rồi tiếp tục nói:
"Bố còn nhớ trước kia bố lấy được một bức tranh không? Bức tranh ấy được vẽ bằng m.á.u hồ tiên, có thể tạo ra ảo cảnh."
"Bố đang ở trong ảo cảnh đó, bị nó lừa ở lại!"
Ngô Thần Nhạc khẽ dừng lại một chút, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.