Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 454
Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:20:11
Lượt xem: 17
"Bộ phim đó khá chính quy, đạo diễn có kinh nghiệm, biết cách cúng bái, dâng hương trước khi quay. Vừa để cầu xin được che chở, vừa để lấy lòng quỷ linh. Quá trình quay phim diễn ra bình yên vô sự, và cô cũng nhận được phúc khí từ đó. Vì vậy, bây giờ cô đang rất an toàn."
Lương Điềm Điềm "à" lên một tiếng, chợt nhớ lại.
"Đúng ha! Nửa tháng trước tôi có đi cùng đoàn phim đến miếu cúng bái… Hóa ra là nhờ chuyện đó!"
Trước đây, cô hoàn toàn không tin mấy việc cúng bái này, còn cảm thấy đạo diễn quá mê tín.
Nhưng bây giờ…
Nhìn lại tất cả những gì vừa xảy ra, Lương Điềm Điềm bỗng âm thầm hạ quyết tâm:
Từ nay về sau, cô nhất định sẽ đến thật nhiều đạo quán, quyên tiền, dâng hương!
Trời cao phù hộ!
Yêu ma đừng hòng đến gần cô ấy!!!
Lương Nhất Hủ vẫn còn đang hôn mê.
Hạ Phong lo lắng nhìn anh, hỏi:
"Anh Lương không sao chứ? Có cần gọi xe cấp cứu không?"
"Không cần đâu, lát nữa anh ấy sẽ tự tỉnh."
Kỷ Hòa đáp nhẹ, rồi tiến về phía trước, khẽ vung tay làm một động tác kỳ lạ.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Lập tức, một ít âm khí trong cơ thể Lương Nhất Hủ bị xua tan.
Tiểu Mãn nhìn cảnh này, bất giác nhớ lại hình ảnh kinh hoàng mình đã gặp trong hành lang.
Cô cứng người, tay run run chỉ vào Lương Nhất Hủ, miệng lắp bắp:
"Con… con ma tôi gặp… trông… trông y hệt anh ấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/454.html.]
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lương Nhất Hủ.
Anh ấy… rốt cuộc là người hay là ma?!
Kỷ Hòa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén mi mắt của Lương Nhất Hủ để kiểm tra tình trạng của anh.
Vừa quan sát, cô vừa chậm rãi nói:
"Anh ấy là người, chỉ bị ma nhập mà thôi."
Những linh hồn lang thang nơi nhân gian không tuân theo quy luật tự nhiên. Nếu bản thân chúng không đủ mạnh, sẽ bị phản phệ. Khi đó, chúng sẽ tìm cách mượn thân xác của con người để tồn tại.
"Lương Nhất Hủ chỉ là một vật chứa tạm thời."
Thực ra, kẻ thực sự nhập vào anh ta… chính là ma tóc dài.
Lương Điềm Điềm nuốt khan, sắc mặt tái nhợt:
"Nhưng… nhưng tại sao lại là anh Lương? Ở đây có nhiều người như vậy, sao con ma đó cứ nhất quyết nhập vào anh ấy?"
Kỷ Hòa im lặng một lát, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lương Nhất Hủ, chậm rãi đáp:
"E rằng, chuyện này chỉ có chính anh Lương mới biết câu trả lời."
Đúng lúc này, Lương Nhất Hủ khẽ cử động, đôi mắt mơ màng từ từ mở ra. Anh vừa tỉnh lại đã vô tình nghe được những lời của Kỷ Hòa.
Ánh mắt anh thoáng vẻ ngỡ ngàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, lý trí lập tức trở lại. Anh nhìn Kỷ Hòa, có chút khó tin.
Kỷ Hòa đứng dậy, khoanh tay, giọng điềm tĩnh:
"Anh có cảm giác mình mất đi một đoạn ký ức, đúng không? Đó chính là dấu hiệu của việc bị ma nhập."
Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Dương khí càng yếu, ma quỷ càng dễ xâm nhập. Dạo này anh có vẻ đã trải qua không ít chuyện…"