Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 419

Cập nhật lúc: 2025-03-02 17:30:42
Lượt xem: 9

Từng giọt nước mắt trong suốt chảy dài xuống gương mặt nhợt nhạt.

Nếu không phải vì bản thân ngu muội yêu sai người, con cô ta đã không biến thành quỷ linh.

Nó đáng lẽ ra phải được sống.

Sẽ khỏe mạnh lớn lên.

Sẽ đáng yêu như bao đứa trẻ khác.

Cô ta đã mắc quá nhiều sai lầm.

Nếu phải dùng chính mạng sống của mình để chuộc lỗi, vậy thì cũng đáng.

Âm khí ăn mòn, khiến Mạc Vũ trông vô cùng u ám, quỷ khí dày đặc bao phủ quanh người.

Nhưng vào khoảnh khắc cô ta rơi nước mắt, tất cả mọi người lại cảm nhận được bi thương tột cùng của một người mẹ mất con.

Khiến cô ta không còn đáng sợ như trước nữa.

Bình luận bùng nổ:

"[Mẹ nó! Lục Quân thật sự quá ghê tởm! Lúc đầu tôi còn bị gã ta lừa, cứ tưởng là một người chồng đáng thương xui xẻo bị vợ mình ám. Không ngờ kẻ có tội nhất lại chính là hắn!]"

Giờ phút này, Mạc Vũ đã hoàn toàn đánh mất ý chí sống.

Cô ta chỉ còn duy nhất một mục tiêu—kéo Lục Quân xuống địa ngục cùng mình.

Kỷ Hòa im lặng vài giây, sau đó chậm rãi cất tiếng:

"Cô có muốn gặp lại con mình không?"

Lời này vừa thốt ra, cả khung bình luận lẫn Mạc Vũ đều đồng loạt im lặng.

Kỷ Hòa không để tâm đến phản ứng của mọi người, tiếp tục nói:

"Tuy rằng bây giờ nó đã trở thành quỷ linh, nhưng tôi có thể dùng bùa chú tạm thời phong ấn quỷ khí, giúp nó khôi phục ý thức trong chốc lát."

Mạc Vũ sững người, sau đó đột ngột ngẩng phắt đầu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/419.html.]

Trong đôi mắt luôn chìm trong u ám và căm hận bỗng lóe lên ánh sáng, là sự vui mừng không thể che giấu.

"Thật sự có thể sao?!"

Dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Dù đứa trẻ đó giờ đã không còn là một sinh linh bình thường nữa.

Dù chính cô ta đã từng muốn lợi dụng nó để báo thù.

Nhưng khi nghe thấy có thể khiến nó trở lại như trước, cô ta là người vui mừng hơn ai hết.

Cô ta đã trải qua quãng thời gian dài sống trong nỗi kinh hãi và tuyệt vọng.

Mang thai một "quỷ linh", làm sao cô ta không sợ hãi cho được?

Những ánh mắt kinh hoàng của người qua đường khi cô ta vô thức phun ra chuột chết, sâu bọ, những ánh mắt tràn ngập chán ghét và sợ hãi...

Tất cả khiến cô ta dần tin rằng, cả mình và con đều là quái vật.

Nhưng nếu đứa trẻ có thể khôi phục dù chỉ là trong chốc lát, vậy thì...

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, giọng nói bình thản:

"Có thể."

Nói xong, cô đứng dậy, lấy bùa ra.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức bùng nổ, khán giả trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào từng động tác của cô.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

"Cô ấy thật sự muốn vẽ bùa kìa! Tôi cũng muốn học! Nếu học xong, có khi nào tôi không cần ôn bài mà vẫn đạt điểm tuyệt đối trong mọi bài kiểm tra không?"

"Cười c.h.ế.t mất, cậu cứ nằm mơ đi. Nếu nhìn mà học được thì đại sư đã đầy đường rồi!"

"Đúng đó, ngay cả đại sư Thường Toàn còn học không nổi cách vẽ bùa của cô ấy, cậu nghĩ cậu nhìn vài cái là có thể làm theo sao?"

"Nhưng mà, nhưng mà! Ít nhất tôi vẫn có suy nghĩ muốn học mà!"

"Tôi cũng vậy! Kỷ Hòa, nếu muốn bái cô làm thầy thì cần điều kiện gì?"

Loading...