Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 396
Cập nhật lúc: 2025-03-02 12:17:09
Lượt xem: 12
Bên trong, có hai thi thể.
Một là đại sư Bạch.
Cái còn lại… chính là xác c.h.ế.t đã rơi ra khỏi xe ông ta.
Tiểu Trần kéo tấm vải trắng lên.
Tiểu Mãn nhìn thấy thứ bên dưới, lập tức trợn trừng mắt, sau đó hét lên một tiếng thất thanh. Cô ấy vội vàng quay đi, không dám nhìn thêm một giây nào nữa.
Cô ấy cứ tưởng Kỷ Hòa đến đồn cảnh sát vì một chuyện nào đó… Ai mà ngờ cô ấy đến để xem xác chết!
Kỷ Hòa chỉ liếc qua rồi gật đầu:
"Là ông ta."
Tiểu Trần thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy tốt rồi."
Cậu ta hoàn toàn tin vào lời xác nhận của Kỷ Hòa, không hề nghi ngờ gì. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại như nhớ ra điều gì đó, tiến lại gần hơn, giọng hạ thấp:
"Cô Kỷ, theo lời người báo án, đại sư Bạch đã tự đ.â.m xe vào vách núi. Bọn tôi điều tra rồi, tối qua ông ta uống rất nhiều rượu. Rõ ràng là say rượu lái xe. Nhưng vấn đề là… nếu ông ta còn lái xe được, chắc chắn không đến mức say đến mất kiểm soát hoàn toàn. Vậy tại sao ông ta lại không thấy vách núi?"
Tiểu Trần cau mày, tiếp tục nói:
"Những người điều tra hiện trường đều bảo, xe của ông ta lao vào vách núi không chút do dự. Đến giây cuối cùng, ông ta không hề đạp phanh, mà còn đạp mạnh chân ga."
Cậu ta ngập ngừng một chút, rồi nghiêm túc nói tiếp:
"Bình thường, tài xế say rượu dù có mất kiểm soát cũng sẽ theo bản năng mà phanh gấp hoặc quay vô lăng. Nhưng ông ta thì không. Theo camera giám sát, ông ta hoàn toàn chủ động lao thẳng vào vách đá…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/396.html.]
Tiểu Trần ngừng lại một chút, ánh mắt đầy suy tư:
"Giống như… ông ta không hề thấy vách núi trước mặt."
Kỷ Hòa nhìn vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt Tiểu Trần, khẽ cười.
"Có khả năng là ông ta thực sự không nhìn thấy."
"Hả? Sao lại thế? Ông ta đâu có bị mù?"
Tiểu Trần càng thêm bối rối.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Kỷ Hòa không vội trả lời, cô quay người bước đến bên cạnh t.h.i t.h.ể còn nguyên vẹn, cúi xuống cầm một cánh tay của xác c.h.ế.t lên rồi hỏi:
"Anh có nghe nói đến 'quỷ che mắt' chưa?"
"Quỷ che mắt?" Tiểu Trần chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: "Giống như quỷ dẫn đường à?"
"Cũng có điểm tương đồng." Kỷ Hòa gật đầu, giải thích: "Cả hai đều dùng ảo ảnh để mê hoặc người khác. Nhưng 'quỷ che mắt' nguy hiểm hơn nhiều. Một khi ai đó không còn nhìn thấy rõ mối nguy hiểm trước mặt mình nữa, có nghĩa là họ đã rất gần với cái c.h.ế.t rồi."
Tiểu Trần rùng mình, nuốt nước bọt:
"Ý cô là đại sư Bạch bị quỷ giết?"
"Ai g.i.ế.c ông ta không quan trọng." Kỷ Hòa khẽ cụp mắt, thản nhiên nói: "Dù sao ông ta cũng đã c.h.ế.t rồi."
Nói đến đây, cô ngước lên nhìn Tiểu Trần, hỏi tiếp:
"Anh có con d.a.o nhỏ không?"
"Có kéo! Để tôi đi lấy!"