Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 392

Cập nhật lúc: 2025-03-02 12:14:43
Lượt xem: 13

Người quản lý thoáng ngập ngừng, rồi mắt sáng lên như chỉ chờ câu này. Anh ta đặt hộp thức ăn sang một bên, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi:

"Anh thực sự quyết định rút khỏi giới giải trí à?"

"Ừm."

"Không đúng! Hiện tại anh đang ở đỉnh cao sự nghiệp, tại sao lại muốn rút khỏi giới?"

"Hợp đồng đã hết hạn, quy trình bình thường."

"Bình thường cái gì chứ? Ai mà hết hợp đồng liền giải nghệ ngay được?"

Người quản lý cao giọng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh đến lạnh nhạt của Lương Nhất Hủ, cơn giận trong lòng anh ta liền tiêu tan.

Anh ta thở dài, giọng điệu mang theo chút bất lực:

"Tôi không ép anh ở lại, nhưng ít nhất anh phải cho tôi một lý do hợp lý chứ? Nếu không thì làm sao tôi giải thích với người hâm mộ? Làm sao ăn nói với công ty?"

Lương Nhất Hủ không trả lời ngay, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ suy nghĩ. Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói:

"Chỉ là tôi không muốn diễn nữa."

Người quản lý sững người.

"... Hả?"

Anh ta hoàn toàn không hiểu nổi.

Nhưng thấy Lương Nhất Hủ đã nhắm mắt lại, anh ta biết có hỏi thêm cũng vô ích, chỉ có thể im lặng thở dài.

Thành phố S.

Bước ra khỏi tòa nhà, Đại sư Bạch loạng choạng đôi chút, trên người nồng nặc mùi rượu.

Ông ta ợ một cái rồi nghiêng đầu hỏi người đàn ông đi bên cạnh:

"Đã để đồ lên xe chưa?"

Người kia vội gật đầu: "Rồi ạ, t.h.i t.h.ể của cha tôi đã được đặt trong cốp xe."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/392.html.]

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Nói đến đây, anh ta lại có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi:

"Đại sư Bạch, sau khi ngài mang t.h.i t.h.ể đi, ngài thật sự có thể bảo vệ gia đình tôi chứ?"

Đại sư Bạch liếc anh ta một cái, giọng điệu hờ hững:

"Không tin thì đem xác về đi."

Người đàn ông giật mình, vội xua tay:

"Không không! Tôi tin ngài!"

Anh ta ngửi thấy mùi rượu nồng trên người Đại sư Bạch, trong lòng có chút bất an, liền dè dặt đề nghị:

"Đại sư Bạch, hay là để tôi tìm tài xế cho ngài nhé?"

Đại sư Bạch phất tay, ánh mắt bình thản:

"Không cần, ta không say."

"Nhưng mà—"

"Ta nói không cần!"

Ông ta nghiêm giọng, ánh mắt sắc bén khiến người đàn ông lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào, chỉ ngoan ngoãn giúp Đại sư Bạch lên xe.

Nhìn chiếc xe khởi động, người kia cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Trong xe, Đại sư Bạch cầm vững vô lăng, xe chạy êm ru trên đường.

Cơ thể ông ta có thể uống ngàn chén không say, dù hôm nay đã uống hơn hai lít rượu, ông ta vẫn tỉnh táo như thường.

Đúng lúc này, một tiếng động cơ gầm rú vang lên từ bên cạnh.

Đại sư Bạch quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu xanh đậm vọt qua xe mình với tốc độ cực nhanh.

Người thanh niên ngồi ghế lái còn cố ý quay sang cười khiêu khích ông ta.

Ánh mắt Đại sư Bạch lạnh đi.

Dám khiêu khích ông ta?

Loading...