Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 385

Cập nhật lúc: 2025-03-01 22:38:43
Lượt xem: 6

[Lo cái gì mà lo? Chúng tôi còn chưa mắng anh ta quá đáng đâu đấy! Streamer của chúng tôi có năng lực thật sự, chứ không phải mấy kẻ lừa đảo rẻ tiền!]

[Đợi đi, lát nữa mà cô của anh ta thực sự xuất hiện, xem anh ta còn nói được gì nữa!]

[Tôi cũng hơi nghi ngờ, chỉ gọi tên thì có tác dụng không? Lúc trước streamer không phải còn dùng đạo cụ sao?]

Chỉ gọi tên thôi là chưa đủ.

Khi tiếng của Hà Thông và Chung Văn hòa vào nhau, một âm thanh khác vang lên theo—giọng của Kỷ Hòa.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Cô khẽ thì thầm, mỗi một chữ đều mơ hồ, tựa như những câu thần chú cổ xưa.

Thoạt nghe không rõ, nhưng lọt vào tai, người ta lại lập tức hiểu cô đang nói gì.

Cùng lúc đó—

Ánh đèn trong phòng bỗng chập chờn.

Sau gáy Hà Thông, một luồng gió lạnh quét qua.

Cả người gã cứng đờ, chỉ có tròng mắt là điên cuồng đảo loạn, như muốn xác nhận xem thứ gì đang đến gần.

Chung Văn dường như cũng cảm nhận được điều gì đó.

Ông siết chặt điện thoại, đưa lên soi khắp phòng, giọng run run nhưng đầy vui sướng:

"Huệ Phân… Là em sao? Em đang ở đâu?"

Đột nhiên, Chung Văn siết chặt điện thoại, ánh mắt hoảng hốt nhìn về góc phòng khách.

Ở đó, có ba bóng đen lặng lẽ đứng yên.

Một lớn, hai nhỏ.

Không ai biết họ xuất hiện từ khi nào.

"Huệ Phân!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/385.html.]

Chung Văn run giọng gọi tên vợ, cơ thể như muốn lao tới, nhưng kỳ lạ thay, đôi chân ông lại cứng đờ, không thể nhấc lên dù chỉ một chút.

[Bắt gặp ma lần nữa rồi!]

[Cả nhà ơi, lần đầu tiên tui thấy ma đó! Giờ làm sao đây? Che mắt hay che tai? Hay là che luôn cả hai?]

[Mấy lần trước gặp rồi nên tui giờ bình tĩnh lắm, còn thấy hay nữa là đằng khác. Dựa vào chiều cao thì ba bóng này chắc chắn là vợ và hai đứa con đã mất của Chung Văn.]

[Mọi người nhìn kìa! Họ đang dần hiện rõ!]

Những bóng mờ dần trở nên rõ ràng hơn.

Khi thấy khuôn mặt người vợ, nước mắt Chung Văn trào ra, lăn dài trên gương mặt đã đầy dấu vết của thời gian.

"Huệ Phân, Ni Ni, Tiểu Nhạc..."

Ông nghẹn ngào gọi tên họ, giọng nói khàn đặc vì xúc động.

Hà Huệ Phân dịu dàng nắm tay hai đứa nhỏ, ánh mắt bà nhìn chồng đầy thương xót.

Nhưng thay vì đến trước mặt Chung Văn, bà lại bước tới Hà Thông.

Không hiểu sao sắc mặt Hà Thông bỗng chốc tái nhợt, cơ thể run rẩy không kiểm soát.

"Cô... cô à..."

"Hà Thông, cháu đã lớn thế này rồi."

Huệ Phân khẽ vươn tay, chạm nhẹ vào trán Hà Thông, động tác dịu dàng như ngày xưa vẫn hay làm khi xoa đầu cậu bé.

Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay bà trượt xuống, nắm lấy tay Hà Thông, nơi có một vết sẹo cũ trên gan bàn tay.

Đầu ngón tay bà lướt qua vết sẹo ấy, nụ cười ôn hòa chợt tắt, đôi mắt đen sâu thẳm dần nhuốm lạnh lẽo.

“Á!!”

Loading...