Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 382
Cập nhật lúc: 2025-03-01 22:36:34
Lượt xem: 6
Người đàn ông sững sờ, hồi lâu sau mới lắc đầu, giọng đầy bất lực:
"Dượng à, mấy năm nay chúng ta đã tìm không biết bao nhiêu đạo sĩ, hòa thượng rồi, có ai bói ra được gì đâu? Cũng tại cháu... tỉnh lại thì chẳng nhớ nổi chuyện gì, đến cả bóng dáng hung thủ cũng không có manh mối!"
Lời nói của hắn ta lộ rõ sự khinh thường đối với những người như Kỷ Hòa, có lẽ vì đã bị lừa quá nhiều lần.
Chung Văn vỗ nhẹ lên vai cháu trai, giọng ôn tồn an ủi:
"Chuyện này đâu thể trách cháu. Lúc đó cháu cũng suýt mất mạng, có thể sống được đã là phước lớn rồi."
Ông ấy lo cháu trai quá mệt mỏi nên khẽ thở dài, bảo hắn về nghỉ sớm.
Người đàn ông gật đầu, dặn dò:
"Dượng cũng nghỉ sớm đi, nhớ uống thuốc nhé."
Dứt lời, hắn lại nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ánh mắt thấp thoáng vẻ không vui, rồi quay người rời đi, khép cánh cửa phòng làm việc lại.
Chung Văn nhìn dòng bình luận lướt qua trên màn hình, giọng chậm rãi:
"Người vừa nãy là cháu trai tôi, Hà Thông. Năm đó, trong vụ thảm sát ấy, thằng bé bị thương nặng, may mắn được cứu sống... nhưng lại mất sạch ký ức về ngày hôm đó."
Ông ấy khẽ thở dài, ánh mắt vương đầy bi thương.
"Mười chín năm qua, thằng bé cũng không ngừng tìm cách nhớ lại. Từ thôi miên, thôi thúc tiềm thức, hay thậm chí dùng đến cả những phương pháp kỳ lạ... nhưng tất cả đều vô ích."
Nhiều năm trôi qua, Chung Văn vẫn không tái hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/382.html.]
Ông ấy nuôi Hà Thông như con ruột, dốc lòng chăm sóc, sau này còn dự định để lại toàn bộ gia sản cho hắn.
"Tôi vốn chẳng còn gì lưu luyến với cuộc đời này nữa... đây là điều duy nhất tôi chưa thể buông bỏ. Nếu không tìm ra hung thủ, tôi nào còn mặt mũi xuống dưới gặp lại Huệ Phân!"
Bỗng nhiên, giọng Kỷ Hòa vang lên, lạnh lùng nhưng lại như một nhát búa giáng thẳng vào tâm trí ông ấy:
"Muốn tìm hung thủ, chi bằng đích thân đi hỏi vợ ông."
Một câu nói đơn giản nhưng khiến cả người Chung Văn chấn động.
Đôi tay ông ấy va mạnh vào mép bàn, lực mạnh đến mức làm chiếc bàn rung lên bần bật, khiến bát thuốc đặt trên đó cũng bị xô lệch, nước thuốc đổ tràn ra ngoài.
"Gì cơ?"
"Nhiều năm như vậy rồi, nhưng linh hồn họ chưa từng rời đi."
Kỷ Hòa dừng một nhịp, rồi tiếp tục:
"Họ vẫn luôn ở chốn cũ."
Chốn cũ...
Là căn nhà ngày xưa của gia đình Chung Văn.
Cũng chính là nơi vợ con ông ấy bị sát hại!
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Chung Văn cầm chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch. Ông ấy lảo đảo đứng dậy, bước vội ra khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài, Hà Thông đang định rời đi thì bất ngờ thấy dượng lao ra, suýt nữa thì va vào mình.