Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 381

Cập nhật lúc: 2025-03-01 22:35:16
Lượt xem: 6

Con trai ông, đôi mắt mở trừng trừng, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Chỉ còn ông đứng đó, trơ mắt nhìn tất cả.

Gã đó…

Gã đột nhiên dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn ông.

Dưới ánh đèn leo lắt, gương mặt gã mơ hồ, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đến đáng sợ.

Ánh mắt hả hê, độc ác.

Như thể đang cười nhạo ông—

"Thật vô dụng… Đến cả vợ con mình cũng không cứu nổi!"

Chung Văn cố gào lên nhưng chẳng phát ra âm thanh nào.

Thời gian dường như ngưng đọng.

Đột nhiên, cơ thể ông có thể cử động lại.

Ông lao về phía vợ, quỳ sụp xuống ôm lấy bà, gào khóc:

"Huệ Phân!"

Người phụ nữ trong lòng ông chầm chậm mở mắt.

Chung Văn sững sờ nhìn xuống.

Người ông đang ôm…

Không phải vợ ông.

Mà là một bộ xương trắng!

Hai hàm răng va vào nhau, khẽ mở ra rồi khép lại, phát ra một giọng nói văng vẳng:

"Chồng ơi… Tại sao anh không cứu mẹ con em?"

"Tại sao không tìm ra hung thủ?"

"Tại sao… không báo thù cho chúng em?"

Cơn ác mộng tan biến.

Chung Văn giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/381.html.]

Nhưng ông chẳng dám ngủ lại nữa.

Giấc mơ này… Đã đeo bám ông suốt hơn sáu nghìn ngày qua.

[Bị ác mộng kiểu này suốt ngày thì tôi điên mất thôi.]

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

[Nếu là tôi, chắc tôi đã điên từ cái ngày mất vợ con rồi.]

[Dù công nghệ mười chín năm trước không tiên tiến, nhưng chẳng phải có người sống sót sao? Cậu ta không thấy hung thủ à?]

[Hung thủ quá tàn nhẫn! Cả trẻ con cũng không tha… Nếu gã vẫn còn ngoài kia, không biết còn bao nhiêu người đã c.h.ế.t trong tay gã nữa…]

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Chung Văn thu lại cảm xúc, khàn giọng đáp:

"Vào đi."

Cửa mở.

Một người đàn ông khoảng ba mươi bước vào, tay bưng một chén thuốc Đông y nóng hổi.

"Dượng, dượng lại quên uống thuốc rồi. Bác sĩ bảo phải uống đúng giờ thì mới mau khỏi bệnh mà."

Người đàn ông đặt chén thuốc xuống.

Lướt qua màn hình, trên gan bàn tay anh ta có một vết sẹo dài như hình con rết.

Chung Văn nhìn chén thuốc, thở dài:

"Sức khỏe dượng có thế nào thì cũng chẳng quan trọng… Xuống dưới sớm một chút, có khi lại được gặp cô cháu sớm hơn."

"Dượng!" Người đàn ông nhíu mày, giọng đầy bất mãn, "Dượng đừng nói bậy! Chắc chắn cô cũng không muốn thấy dượng như thế này đâu!"

Chung Văn lắc đầu, không tiếp tục chủ đề đó nữa, chỉ bảo:

"Cháu vừa từ tiệc rượu về, mau đi nghỉ ngơi đi."

Người đàn ông liếc nhìn điện thoại, chợt cau mày:

"Dượng đang gọi video với ai vậy?"

"Chú Chí Kiệt của cháu nói cô Kỷ Hòa đây bói toán rất chính xác."

Chung Văn nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt mang theo tia hy vọng cuối cùng.

"Có lẽ… cô ấy có thể nói cho chúng ta biết… Rốt cuộc ai là kẻ đã g.i.ế.c cô cháu và hai đứa em họ của cháu!"

Loading...