Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 365

Cập nhật lúc: 2025-03-01 22:09:16
Lượt xem: 13

Về phần thuốc thang, Kỷ Hòa cũng không thể cung cấp quá nhiều thông tin cho cảnh sát.

Nhưng dường như bọn họ cảm giác cô biết điều gì đó, nên thay phiên nhau đặt câu hỏi, hết câu này đến câu khác. Nhiều lúc, họ thậm chí còn hỏi đi hỏi lại một vấn đề.

Cuối cùng, Kỷ Hòa không nhịn được nữa, cô nhíu mày, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

"Những gì tôi biết, tôi đã nói hết rồi. Thay vì cứ hỏi tôi, các anh nên đi hỏi thẳng người đàn ông vừa bị bắt kia thì hơn đấy."

Người đàn ông mà cô nhắc đến đương nhiên chính là kẻ buôn bán thuốc – Kim Khai Vũ.

Lão Lưu và mấy cảnh sát còn lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Một lát sau, ông ta cất giọng trầm thấp:

"Cô Kỷ, trước đây cô và Kim Khai Vũ có quen biết không?"

"Không."

Lão Lưu gật gù, sau đó từ tốn hỏi tiếp:

"Cô có biết anh ta đã nói gì trong buổi thẩm vấn không?"

Vừa dứt lời, ông ta chăm chú quan sát nét mặt của Kỷ Hòa, như thể muốn tìm ra chút sơ hở nào đó. Nhưng đáng tiếc, trên gương mặt cô vẫn là vẻ bình tĩnh, không chút d.a.o động.

Cô chậm rãi ngước mắt lên, nhẹ giọng đáp:

"Anh ta muốn gặp tôi."

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Lão Lưu và đồng nghiệp lặng thinh một hồi, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

Bước ra ngoài, một cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được mà lên tiếng:

"Lão Lưu, ông thấy thế nào? Tôi cảm giác cô Kỷ thật sự không quen biết Kim Khai Vũ. Hay là để họ gặp nhau đi? Dù sao thì bắt được kẻ sản xuất thuốc vẫn quan trọng hơn mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/365.html.]

Lão Lưu im lặng vài giây, cuối cùng gật đầu:

"... Được, để cô ấy gặp Kim Khai Vũ đi."

Lúc gặp lại Kim Khai Vũ, hắn ta trông thảm hại hơn nhiều so với trước. Râu ria lởm chởm, quầng mắt thâm sì, cả người tiều tụy thấy rõ. Có lẽ những ngày qua hắn ta đã không thể ngủ yên.

Nghe tiếng cửa mở, hắn ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lẩm bẩm như kẻ mất hồn:

"Tôi muốn gặp Kỷ Hòa... Chỉ có cô ấy mới cứu được Tiểu Quang..."

"KIM KHAI VŨ."

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, khiến hắn ta giật mình cứng đờ.

Một giây sau, khi thấy Kỷ Hòa ngồi xuống đối diện, hắn ta mới dần hoàn hồn. Ánh mắt hắn lướt qua bộ đồ cô đang mặc – không phải đồng phục cảnh sát.

Nhận ra điều đó, Kim Khai Vũ lập tức ngẩng phắt lên, cả người căng cứng:

"Kỷ Hòa!"

Mấy ngày nay, hắn bị cảnh sát thay phiên thẩm vấn, nhưng không biết lấy đâu ra tự tin mà nhất quyết đòi gặp cô bằng được.

Vậy mà giờ đây, khi thật sự đối diện với Kỷ Hòa, hắn lại kích động đến mức toàn thân run rẩy. Hắn há miệng, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nổi một lời.

Ngay sau đó, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Kim Khai Vũ đột nhiên quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu trước mặt cô:

"Cô Kỷ! Là tôi có mắt không tròng! Cầu xin cô hãy cứu con tôi! Xin cô!"

Kỷ Hòa không biểu lộ cảm xúc, chỉ lạnh nhạt hỏi:

"Người đã đưa thuốc cho anh không thể cứu sao?"

Loading...