Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 359

Cập nhật lúc: 2025-03-01 10:14:27
Lượt xem: 12

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Trình Thu Vũ.

Cô không dám rời mắt khỏi cửa sổ, cũng không biết bản thân đang làm gì nữa. Cô hoảng loạn đến mức quên mất cả việc lên tiếng...

Cho đến khi một câu nói vang lên trong tai nghe:

“Một cơn mưa thu có nghe thấy gì không?”

Là Kỷ Hòa đang gọi ID của cô trên livestream.

Trình Thu Vũ lập tức siết chặt tai nghe, gần như bật thốt lên:

“Streamer, cứu... cứu với!”

...

Trong phòng livestream, hai phút trôi qua kể từ khi Trình Thu Vũ bắt đầu nói. Nhưng suốt khoảng thời gian đó, cô chỉ lặp đi lặp lại những câu vô nghĩa, không hề nói rõ mình đã gặp phải chuyện gì.

Chỉ đến khi ánh mắt cô ấy chợt dừng lại, như nhìn thấy thứ gì đó ngoài cửa sổ, cô mới vội vàng cầm điện thoại lên, đổi hướng camera.

Màn hình vụt qua một trạm dừng xe buýt.

"Streamer, cô có thấy không?"

[Thấy cái gì? Đó không phải chỉ là trạm xe buýt thôi sao?]

[Cô gái này nhìn tỉnh táo mà, sao cứ nói lấp lửng thế?]

[Ờ… chỉ là một trạm dừng xe buýt, có gì mà sợ chứ?]

Khác với sự hoang mang của những người xem, ánh mắt Kỷ Hòa tối lại.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Thông thường, máy quay có thể ghi lại những thứ mà mắt người không nhìn thấy, giống như lần trước ở Trạch Hi Viên hay Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn. Nhờ đó, khán giả trong livestream mới có thể phát hiện ra những bóng ma ẩn hiện. Nhưng lần này, không ai thấy gì cả.

Ngay cả Kỷ Hòa cũng chỉ lờ mờ cảm nhận được vài bóng người thông qua luồng âm khí yếu ớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/359.html.]

Trình Thu Vũ vẫn giữ điện thoại giơ cao, nhưng ánh mắt cô ấy thì dán chặt ra ngoài cửa sổ xe.

Bốn người đứng trước trạm dừng xe buýt.

Ba nam, một nữ.

Cô gái trong nhóm mặc đồng phục học sinh trắng đỏ, tóc dài xoăn nhẹ, trên lưng đeo một chiếc cặp.

Họ giơ tay phải lên, giống như đang vẫy xe. Nhưng kỳ lạ là, thay vì nhìn về phía trước, tất cả đều ngửa đầu lên… nhìn chằm chằm vào Trình Thu Vũ.

Cô cứng đờ người.

Bọn họ đang tiến đến gần hơn.

Khoảng cách giữa họ và trạm dừng xe đã xa hơn, nhưng lại càng áp sát xe buýt.

Tài xế thấy sắc mặt trắng bệch của cô, không khỏi nhíu mày:

"Cô bé, sao thế? Trong xe có ai khác không?"

Trình Thu Vũ run giọng: "Ngoài cháu ra… chỉ có bác."

"Vậy bác không nhìn thấy gì hết, đúng không?"

Cô ấy không cần trả lời, vì Kỷ Hòa đã hiểu rõ.

Mục tiêu của những bóng ma kia chính là Trình Thu Vũ.

Bỗng—

Xe đột ngột dừng lại!

Trình Thu Vũ mất đà, suýt nữa ngã sấp xuống sàn, may mắn vớ được thanh vịn trước mặt nên mới giữ được thăng bằng.

Cô còn chưa kịp định thần thì tài xế đã bước về phía cô.

"Cô bé, cháu giúp bác nhìn thử xem—" Giọng ông có chút căng thẳng. "Chẳng phải chúng ta vừa đi qua trạm này rồi sao?"

Loading...