Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 354
Cập nhật lúc: 2025-03-01 10:11:21
Lượt xem: 16
Để chứng minh lời mình nói, cô còn mang theo một bằng chứng—một báo cáo y tế từ bệnh viện, ghi rõ rằng cô đã từng sinh con.
Nhưng ngoài tờ giấy đó ra, cô không có bất kỳ dấu vết nào chứng minh sự tồn tại của đứa trẻ.
Hồng Mộc im lặng một lúc, rồi thở dài:
"Lúc đó, dù có bản báo cáo y tế, tôi vẫn không tin cô ấy."
Anh nhìn vào camera, nói thẳng:
"Tôi từ chối giúp cô ấy, thậm chí còn khuyên cô ấy nên đi gặp bác sĩ tâm lý để chữa bệnh."
Anh dừng lại một lát, rồi khẽ cười tự giễu:
"Nếu có thể quay lại lúc đó, tôi sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Những người xem livestream nghe đến đây đều sững sờ.
[Không có hồ sơ nào đúng là rất khó để chứng minh cô ấy thực sự đã có con.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/354.html.]
[Chẳng lẽ anh đã tìm thấy đứa bé rồi?]
[Nếu tìm được thì tốt quá, cuối cùng cũng khổ tận cam lai...]
Hồng Mộc lắc đầu khi đọc những bình luận dồn dập trên màn hình. Anh ta trông càng thêm bất an.
“Đứa trẻ vẫn chưa tìm thấy, nhưng mấy năm nay tôi đã phát hiện ra nhiều trường hợp tương tự như người phụ nữ kỳ lạ kia." Hồng Mộc ngập ngừng rồi tiếp tục, giọng nói đầy nặng nề. "Có người không tìm thấy vợ mình, nhưng lại bị người xung quanh nghi ngờ là chưa từng kết hôn. Có người không thấy bố mẹ đâu, nhưng tất cả mọi người lại bảo họ là trẻ mồ côi. Nhưng mỗi một người trong số họ đều nhớ rõ ràng những ký ức về người thân của mình!”
Anh ta chỉ tay về phía bức tường sau lưng, nơi dán kín những ghi chép, hình ảnh và bằng chứng mà anh đã thu thập suốt thời gian qua.
“Tất cả những gì họ từng trải qua không thể là giả được!”
Hồng Mộc hít một hơi thật sâu, ánh mắt tối lại khi nhớ về chính bản thân mình—người cũng đã suýt trở thành nạn nhân của hiện tượng kỳ lạ ấy.
Cách đây vài ngày, anh ta dắt chú chó Shiba Inu đi dạo trong công viên như mọi khi. Nhưng khi vừa đi được một vòng, đột nhiên có tiếng ai đó gọi tên chú chó ngay bên cạnh.
Ban đầu, Hồng Mộc nghĩ là người quen nên chuẩn bị ngẩng đầu lên đáp lại. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt anh ta chạm vào Shiba Inu, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng—chú chó mà anh ta đã nuôi suốt mấy năm nay bỗng trở nên xa lạ, như thể đó không còn là thú cưng của anh ta nữa.
Một nỗi sợ vô hình bóp nghẹt lồng ngực. Đúng lúc này, tiếng gầm gừ của Shiba Inu kéo anh ta trở lại thực tại.
Hồng Mộc giật mình, cảm giác quen thuộc với chú chó lại quay về như chưa từng biến mất. Anh ta vội ngẩng đầu lên nhìn quanh, nhưng dòng người trong công viên vẫn đông đúc như cũ, người gọi tên chú chó lúc nãy đã không thấy đâu nữa.